Tiểu Ôn Nhu

Chương 87 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Trừ khi anh muốn cởi quần của em ra kiểm tra.”



Lúc nhận được điện thoại của Lạc Dĩ Nam, Hướng Nam mới từ canteen ra, trên miệng còn ngậm ống hút sữa bò.



“Sao vậy nhóc con, đã nói ở trường không có việc gì đừng tìm tôi cơ mà, hửm, gió thoảng bên tai?”



“Anh à, em đang ở phòng giáo vụ.” Lạc Dĩ Nam nhỏ giọng: “Anh có thể…”



“Điện thoại của ba tôi là 1892382973*.”



“Anh.” Giọng của cô rất bất lực.



Hướng Nam bất đắc dĩ bóp mi tâm, ném hộp sữa bò vào thùng rác, xoay người đi tới tòa nhà giáo viên.



Khi anh đi vào phòng giáo vụ, bất ngờ phát hiện mẹ con Ôn Mạn.



Nhà họ Ôn và nhà họ Hướng là quan hệ thế giao (chơi thân nhiều đời), quan hệ giữa ba mẹ hai nhà rất thân thiết, Hướng Nam và Ôn Mạn đương nhiên cũng là quen biết từ nhỏ, Ôn Mạn rất thích Hướng Nam, luôn theo đuôi anh gọi anh là anh trai.



Có điều Hướng Nam không thích chơi với con gái, cũng vô số lần nhắc nhở cô ta: “Tôi không phải anh trai cô, đừng có gọi linh tinh.”



Khi còn bé Ôn Mạn có thể không thèm để ý, chỉ là lớn rồi, lòng tự trọng của con gái khiến cô ta không làm được chuyện mặt dày gọi anh trai, dần dần cũng không gọi nữa. nhưng cô ta rất thích Hướng Nam, cũng hi vọng sau này quan hệ hai nhà “tiến thêm một bước.”



Bà Ôn thấy người bước vào là Hướng Nam, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: “Hướng Nam đến à, là đến xem Mạn Mạn nhà chúng ta phải không, cháu nhìn một chút, Mạn Mạn nhà ta bị cái con nhóc chết tiệt này bắt nạt thành dạng gì.”



Ôn Mạn cũng đỏ hồng mắt, ra vẻ đáng thương: “Anh Hướng Nam.”



“Thật ra, cháu tới đón cô ấy.”



Hướng Nam bất đắc dĩ nhìn Lạc Dĩ Nam đứng phạt ở một góc hẻo lánh, trên đường đến đây, anh đã nghe Lạc Dĩ Nam nói đầu đuôi sự việc, biết chuyện này là cô bị oan ức.



Trên mặt cô không có biểu tình gì, đứng bên tường, không tranh luận cũng không tố khổ, lại khiến trong lòng Hướng Nam dâng lên một cơn khó chịu.



Anh đi tới bên cạnh Lạc Dĩ Nam, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”



Lúc này Lạc Dĩ Nam mới lấy máy nghe nhạc cầm tay từ trong balo ra, đưa cho Hướng Nam nhìn: “Hỏng rồi.”



Hướng Nam kiểm tra máy, nói: “Hỏng thì thôi, tôi sẽ giúp cô mua cái khác.”



Anh dừng một chút, dường như nói vậy có chút thân mật, thế là sửa lời: “Tôi bảo ba mua giúp cô cái khác.”



Bà Ôn kinh ngạc không thôi: “Hướng Nam, đây là sao, sao cháu lại quen biết loại con gái này.”



“Dì Ôn, cô ấy coi như là em gái cháu.”



“Cái gì?” Bà ôn quá sợ hãi: “Hướng tổng lúc nào có con gái lớn như vậy, cái này… đây đúng là hồng thủy xông vào miếu Long vương (*)…”



(*) 大水冲了龙王庙: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không biết nhau, hoặc không muốn thừa nhận quan hệ, không muốn quen biết nhau, không biết nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không đáng có. Link nguồn: Magic Bean




“Người sống dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.”



Đạo lý rất sâu sắc, nhưng Lạc Dĩ Nam nói đến nhẹ nhàng: “Em sẽ không hạ độc vào thức ăn của anh, cũng sẽ không đốt nhà, đốt rồi em ở đâu, đương nhiên càng không muốn quyến rũ anh để anh thích em sau đó lại đá anh đi để anh đau lòng, gia sản của anh em cũng không hứng thú…”



Hướng Nam: Cái đệt, cô nàng này là thần tiên sao, những cái này cũng biết.



“Thật ra, em chỉ muốn có một ngôi nhà, có chỗ đặt chân, nhưng em không muốn ở cùng dì Tần, phá hỏng thế giới của hai người đó, ở đây rất tốt, phòng cũng đủ lớn, không có người quản, anh trai cũng rất hoàn mỹ, không làm cho người ta chán ghét.”



Hóa ra cô còn biết tâng bốc tôi cơ à.



“Em giải thích rõ ràng rồi chứ?” Lạc Dĩ Nam hỏi anh: “Anh còn cảm thấy, em có mưu mô với anh nữa không?”



Hướng Nam cúi đầu bới cơm, khụ khụ, Lạc Dĩ Nam vỗ nhẹ lưng anh: “Ăn từ từ.”



“Ở đây, cũng không phải không có người quản, cô gọi anh một tiếng anh trai, anh liền phải quản cô.” Hướng Nam trầm giọng nói.



“Thế nào cũng được.” Lạc Dĩ Nam nhún vai: “Em cố gắng hết sức nghe anh.”



Sặc, còn hết sức… Quả nhiên có dã tâm.



“Cho nên hình xăm trên người cô là sao?” Hướng Nam trầm giọng nói: “Con gái nhà người ta, một hình xăm hồ điệp thì thôi đi, loại hình xăm kia, thật không hay.”



“Em cảm thấy rất khốc (tàn bạo).”



“Khốc cái…”



Không được nói bậy.



Anh đổi cách khác, hỏi: “Anh bảo cô xóa đi, cô sẽ nghe chứ?”



“Anh, anh đúng là rất thích quản lý người khác.”



“Vậy cô đừng gọi anh là anh trai nữa, anh sẽ mặc kệ cô.”



Lạc Dĩ Nam suy nghĩ, nói: “Được, vậy em sẽ xóa nó đi.”



Thấy cô không do dự thỏa hiệp, trong lòng Hướng Nam dâng lên một chút thỏa mãn, Lạc Dĩ Nam ngang bướng bất tuân, ở trước mặt anh, thật ngoan.



Có một cô em gái, thật ra cũng không có gì không tốt.



“Có điều, cho dù em không xóa, anh cũng không biết mà.” Lạc Dĩ Nam giảo hoạt nhìn anh một cái: “Trừ khi anh muốn cởi quần của em ra kiểm tra.”



Hướng Nam: …



Anh trai này không có cách nào làm!