Tiểu Ôn Nhu

Chương 89 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Tớ chỉ có cảm giác đó với cô gái tớ thích thôi.”



Tối đó Lạc Dĩ Nam giận dỗi Hướng Nam, một mực không để ý đến anh, Hướng Nam tự mình làm cơm chiên trứng, gõ cửa phòng cô nhưng cô chẳng thèm ra.



Thế mà thật sự ầm ĩ với anh, trong bụng Hướng Nam cũng như có lửa, cách cửa phòng cô gào lớn: “Không ăn thì thôi, cho em đói chết.”



Anh quay người xuống lầu, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Lạc Dĩ Nam cầm theo vali hành lý của mình đi ra: “Không thể chịu nổi, em muốn bỏ nhà!”



Hướng Nam đi qua, cướp lấy vali hành lý của cô: “Ai bỏ nhà đi còn cầm vali, cùng lắm đem theo hai bộ quần áo thôi được không hả.”



Lạc Dĩ Nam hung hăng lườm anh một cái: “Ôi! Em tức giận lắm! Muốn bùng nổ!”



Hướng Nam đẩy cô xuống lầu: “Trước tiên ăn cơm đã, giận cả đêm cũng không ai quản em.”



“Hướng Nam, anh là chàng trai đầu tiên từ chối em.” Lạc Dĩ Nam vừa bới cơm vừa nói: “Những người khác, theo đuổi em em còn không đồng ý đâu.”



Hướng Nam lấy khăn tay lau khóe miệng dính mỡ của cô: “Em quá không hiểu chuyện.”



Anh còn có thể đi theo cô cùng nhau làm loạn sao.



“Em cái gì cũng hiểu.” Lạc Dĩ Nam nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em yêu anh.”



“Phụt.” Hướng Nam phun cơm lên đầy mặt cô.



Lạc Dĩ Nam: …



Anh vội vàng dùng khăn lau mặt cho cô, nhấp một ngụm nước chanh cho tỉnh táo, nói: “Con bé này, em hiểu yêu là gì à.”



“Hiểu, cảm giác cực kỳ rõ ràng, em phát hiện từ sau khi em yêu anh, lúc dì cả đến bụng không còn đau nữa.”



“Phụt.” Hướng Nam lại phun hết nước chanh vào mặt cô.



Lạc Dĩ Nam: …



Hướng Nam lấy khăn mặt, đầu óc mê muội dùng sức chà xát mặt cô, khiến lớp trang điểm trên mặt bay hết.



“Anh cảm thấy, tuổi của em nên đặt vào việc học trước, sau này thi vào trường đại học tốt, sẽ gặp nhiều nam sinh ưu tú hơn, lúc đó có thể cân nhắc đến chuyện yêu đương, biết không?”



Lạc Dĩ Nam bĩu môi, chẳng thèm để ý.



“Không cho phép nói linh tinh nữa.”



Hướng Nam dọn bàn ăn, mang tới phòng bếp rửa sạch, Lạc Dĩ Nam đi sau anh, dựa vào cửa hỏi: “Hướng Nam, anh yêu em không?”



“Em có thể đừng treo yêu hay không yêu ở cửa miệng không, con gái phải rụt rè một chút.”



“Anh cứ nói anh có yêu em không đi, nếu anh không yêu em, em lập tức dọn ra ngoài.”



Được, còn uy hiếp anh phải không.



“Lạc Dĩ Nam, chuyện tình cảm không đơn giản như vậy.”



“Chuyện tình cảm chỉ đơn giản như vậy.”



Hai người tranh chấp không có kết quả, Lạc Dĩ Nam quay về phòng tiếp tục hờn dỗi, Hướng Nam ngồi trên ghế sô pha chơi điện tử một lúc, cảm thấy buồn chán, ngẩng đầu nhìn cửa phòng lầu hai đóng chặt của cô, tâm trạng bực bội.



Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lớn, còn có tiếng sấm rền, xem ra sắp mưa.



“Lạc Dĩ Nam, đi ra sân thu quần áo của em đi.” Tiếng anh vang lên lầu hai, không nhận được phản ứng.



Anh thở dài, bất đắc dĩ ra sân, giúp cô thu từng bộ quần áo váy vóc, còn có vài bộ đồ lót của cô, màu đen, cỡ A.



Hướng Nam mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhắm mắt gỡ đồ lót của cô xuống, thu lại với nhau rồi gõ cửa phòng cô: “Quỷ ấu trĩ, nhận quần áo của em.”




Trước khi đi, anh để lại cho Lạc Dĩ Nam một tờ giấy, nói muốn một mình tỉnh táo  một chút, tạm thời không quay về, trong nhà mua sẵn đồ ăn, đói bụng tự mình nấu cơm, nếu không muốn thì gọi thức ăn bên ngoài, không có tiền gọi điện thoại cho anh.



Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, một mình dường như không có gì không tốt, tự do tự tại, không có ai bắt cô ăn bữa sáng cũng không có ai bắt cô đúng giờ đi ngủ, thậm chí chơi điện tử đến sáng cũng không có người quản.



Mà đến khi Lạc Dĩ Nam nhìn thấy tờ giấy kia, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi chua xót, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.



Rất muốn khóc.



Cô cố nén nước mắt đi vào phòng khách, chuẩn bị lấy tay cầm chơi game của Hướng Nam, lại phát hiện tên nhóc kia vậy mà mang theo tay cầm chơi game đi mất!



“Oa” một tiếng, cuối cùng cô thoải mái khóc to.



**



Hướng Nam bá chiếm  giường lớn trong phòng của Phó Thời Hàn, ngồi trên giường chơi game.



Phó Thời Hàn cầm một quyển sách thật dày, ghét bỏ nhìn anh: “Ngày thứ ba rồi, cậu định chuẩn bị làm ổ trong nhà tớ sao?”



Hướng Nam ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Tớ không thể cùng nhóc kia ở chung dưới một mái nhà, xảy ra chuyện lớn mất.”



Phó Thời Hàn cười sâu xa: “Xúc động như vậy?”



Hướng Nam trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”



Chuyện buổi sáng hôm đó, tới giờ anh nghĩ lại vẫn kinh hồn bạt vía.



“Đều là đàn ông… cậu hiểu đúng không.” Hướng Nam mở rộng lòng nói chuyện phiếm với Phó Thời Hàn: “Cực kỳ khó chịu, không khống chế nổi bản thân.”



Phó Thời Hàn nói: “Tớ không giống cậu hormone bạo phát như vậy, tớ chỉ có cảm giác đó với cô gái tớ thích thôi.”



Hướng Nam nói: “Tớ cũng không phải đối với người nào cũng hăng.”



“Ồ.” Phó Thời Hàn mỉm cười.



Hướng Nam nói xong câu này, cả người ngẩn ngơ.



Đúng vậy, anh không phải đối với ai cũng hăng hái, chỉ có con nhóc kia, khiến anh mất khống chế hết lần này đến lần khác.



Anh vò tóc mình: “Được rồi, không nghĩ không nghĩ.”



“Tối nay cậu ngủ trên sàn nhà đi.”



“Tớ không.” Hướng Nam ôm chăn mềm mại: “Tớ muốn ngủ với cậu.”



Một tay Phó Thời Hàn cướp chăn mềm, đạp anh xuống giường: “Lão tử không muốn ngủ cùng ngươi, ngươi thích khỏa thân coi như thôi, tay chân còn không an phận, lúc ngủ say coi lão tử là phụ nữ, vừa sờ vừa hôn, buồn nôn chết mất.”



“Cái đệt, không có việc này chứ!”



Hướng Nam bị Phó Thời Hàn đuổi xuống sàn nhà, ngoài cửa lại vang lên tiếng mưa to gió lớn, sấm sét rầm rĩ.



“Hàn Hàn, cậu ngủ rồi à?”



“Hàn Hàn, em gái tớ sợ sấm sét, cậu nói đêm nay em ấy ở nhà một mình, có thể bị dọa đến không dám ngủ không.”



“Có.”



Hướng Nam trằn trọc một lúc, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng rất nôn nóng cũng rất lo lắng, cuối cùng xoay người ngồi dậy, đi tới bên giường Phó Thời Hàn: “Hàn Hàn, không thì tớ vẫn về xem một chút.”



Phó Thời Hàn ném gối đầu cho anh: “Cút mau!”



Editor: Tâm sự giữa các chàng trai mới lớn dễ thương ghê!!!