Tiểu Ôn Nhu

Chương 92 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Em gái anh vẫn còn thương anh.”



Chuyện này xảy ra được hai tháng, Tần Hoan liền gọi điện thoại cho cô.



Từ sau khi Hướng Nam tiếp quản tập đoàn Hướng thị, Hướng Kình liền triệt để về hưu, dẫn theo vợ yêu Tần Hoan và con gái nhỏ sang Canada định cư, trải qua cuộc sống thong thả tự do lúc tuổi già.



Chuyện của hai đứa trẻ, ông ít nhiều cũng biết một chút thông qua vợ mình, chuyện này đúng là khó khăn, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống, cũng không chung hộ khẩu, nhưng theo lẽ thường mà nói, tóm lại trên danh nghĩa hai người vẫn là anh em.



Định cư ở Canada, là lựa chọn của Hướng Kình sau khi Hướng Nam tốt nghiệp đại học.



Nếu như bọn họ rời đi có thể khiến hai đứa trẻ sống thoải mái tùy theo lòng mình một chút, thì vì sao lại không được, từ nhỏ Hướng Nam đã mất mẹ, tuần quy đạo củ (theo khuôn phép, quy củ), không có sai lầm quá lớn, cũng rất ít khi có thứ gì cực kỳ yêu thích, nhìn qua không buồn không vui.



Hướng Nam trưởng thành sớm, tính cách cũng rất trầm lặng, toàn bộ ấm áp của anh đều cho người xung quanh.



Anh có thể tìm được cô gái mình thích, đồng thời kiên trì  nhiều năm như vậy, tình cảm không đổi, Hướng Kình rất hi vọng anh có thể vui vẻ trải qua quãng đời còn lại hạnh phúc mỹ mãn.



Hướng Kình từng khuyên Tần Hoan, cùng lắm bọn họ không về nữa nữa, để hai đứa trẻ thoái mái bên nhau, có gì không thể chứ, bây giờ là thời đại nào, đều đang đề xướng chủ nghĩa đa văn hóa, ông không muốn trở thành lão già cổ hủ dùng gậy đánh uyên ương.



Tần Hoan sĩ diện, vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, cũng rất khó tha thứ cho Lạc Dĩ Nam. Hướng Kình chỉ chậm rãi làm công tác tư tưởng cho dì ta: “Em không phải là lo lắng sau khi anh mất, người trong nhà sẽ ghét bỏ em sao, hiện giờ hai đứa trẻ ở cùng một chỗ, Lạc Dĩ Nam coi em là ân nhân, em xem như là một nửa mẹ nó, nửa đời sau không cần lo cơm áo, đây chính là chuyện tốt.”



Tô Hoàn: …



Ông đang uy hiếp tôi phải không.



“Ngay từ đầu, anh cũng giống em, cũng không đồng ý.” Hướng Kình nói: “Thế nhưng thằng con trai này của anh, cái gì cũng không để trong lòng, hết lần này tới lần khác lại là Lạc Dĩ Nam, nó thương nhớ nhiều năm như vậy, cho dù là người có trái tim sắt đá, nhìn cũng cảm thấy đau lòng, huống hồ nó còn là con trai duy nhất của anh.”



Tần Hoan rầu rĩ nói: “Vậy Tiểu Phao Phao cũng là con gái của anh, anh bảo nó sau này làm sao đối mặt với anh trai và chị gái của nó.”



Bế con gái nhỏ lên, Hướng Kình cong môi tràn đầy thỏa mãn: “Anh tin sau này Tiểu Phao Phao lớn lên, khẳng định sẽ càng bao dung tốt đẹp hơn, đừng đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của bọn nhỏ, bọn nó so với chúng ta còn linh hoạt hơn.”



Thái độ của Tần Hoan cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ nói: “Chuyện này còn xem Lạc Dĩ Nam nghĩ thế nào.”



Cho nên cuộc điện thoại này, Tần Hoan nói rõ ràng với Lạc Dĩ Nam: “Ba con đồng ý hai đứa rồi, dì vẫn giữ nguyên ý kiến, tự con quyết định, dù sao sau này khả năng về nước của hai chúng ta không nhiều, cũng không can thiệp hai đứa, thích thế nào thì thế vậy đi.”



Lạc Dĩ Nam do dự thật lâu, hỏi: “Tiểu Phao Phao khỏe không?”



“Tiểu Phao Phao rất nghe lời, xưa nay không khóc nháo, là một cô bé yên tĩnh.”



Khóe miệng Lạc Dĩ Nam không kìm được nở nụ cười: “Có lẽ là dung hợp theo gen của nhà họ Hướng, Hướng Nam cũng là chàng trai rất yên tĩnh.”



Nói chưa đến hai câu lại là Hướng Nam, Tần Hoan bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu con thích nó như vậy, dì Tần cũng mặc kệ, từ nhỏ cuộc sống của con đã khó khăn, lần đầu tiên dì nhìn thấy con ở cô nhi viện, luôn có cảm giác trong mắt con có rất nhiều cảm xúc, con không giống những đứa bé gái khác, tranh nhau khoe mẽ trước mặt dì, xương cốt con so với dì còn cứng rắn hơn, nhưng dì  nhìn ra được, con muốn làm con dì.”



Trong mắt Lạc Dĩ Nam chứa đầy nước mắt, chỉ là cố gắng để chúng không rơi xuống, ơn dưỡng dục lớn hơn trời, mặc kệ người ngoài nói Tần Hoan thế nào, nhưng từ đầu đến cuối Tần Hoan vẫn là ân nhân của cô.




Lạc Dĩ Nam còn nhớ rõ trước kia Hướng Nam từng nói với cô, em muốn cái gì anh đều sẽ cho em.



Nhiều năm qua đi, câu nói này vẫn như cũ.



Trên máy bay, Lạc Dĩ Nam nghiêng đầu nhìn Hướng Nam, từ khi máy bay cất cánh, anh vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.



Dưới cái trán cao thẳng, đôi mắt nhắm thành một đường màu đen, lông mi vừa dài vừa dày. Lạc Dĩ Nam không kìm lòng được giơ tay, giống như trong quá khứ, chạm vào lông mi của anh, sau đó giật giật da mắt anh.



Có vẻ không hề ảnh hưởng, thế mà còn ngủ được.



Vậy là Lạc Dĩ Nam giật giật hai bên mắt anh, ép anh nhìn mình.



Cuối cùng cũng tỉnh lại.



Hướng Nam bị kéo mi mắt, mặt không đổi sắc nói: “Có phải ngứa da không?”



Lạc Dĩ Nam bĩu môi, thả lông mi của anh ra.



Chơi một chút cũng không được.



“Không còn sức.”



“Tăng ca cả đêm.” Hướng Nam giải thích, nói: “Bởi vì chương trình phải đi hơn một tháng, mọi việc quan trọng của công ty phải sắp xếp trước.”



“Ai bảo anh bỏ công ty tham gia chương trình.” Giọng nói của Lạc Dĩ Nam mang theo trách cứ: “Anh vốn dĩ không phải minh tinh, không cần phải tham gia những chương trình thực tế này, đối với anh mà nói không có bất cứ chỗ gì tốt.”



“Anh muốn xuất đạo, lý do này hợp lý không?”



“Không hợp lý, anh một không biết hát, hai không biết diễn, ba không biết nhảy, ngoại trừ gương mặt đẹp trai ra thì thật sự không còn gì khác, đương nhiên, giá trị nhan sắc là chủ chốt, anh có thể hồng, nhưng không có năng lực, hồng một thời gian sẽ bị người ta lãng quên…”



Lạc Dĩ Nam nói liên miên, Hướng Nam lại ngáp một cái thật dài.



Thế là cô ngậm miệng.



“Ừm ~~”



Hướng Nam nói: “Ừm cái gì hả ~~~”



Lạc Dĩ Nam mặt không đổi đưa vai của mình đến: “Ừm ~ cho anh mượn, ngủ một lát đi.”



Hướng Nam hài lòng đưa đầu đến gần: “Em gái anh vẫn còn thương anh.”