Tiểu Ôn Nhu

Chương 95 :

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Hướng Nam, em vẫn luôn rất yêu anh, chưa từng thay đổi.”



Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu đứng tại quầy hàng nước trái cây nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn là Hàn Kiêu muối mặt đi tới, kéo Hướng Nam ra bên cạnh, thấp giọng thương lượng: “Người anh em, đợi sau này trở về tôi trả lại anh gấp mười, à không, gấp hai mươi lần, thế nào?”



Hướng Nam đúng là người có tiếng tốt tính, có điều chuyện này, anh còn phải bàn bạc với Lạc Dĩ Nam.



Còn Lạc Dĩ Nam thậm chí nhắc đến cũng không thèm, từ chối ngay trước mặt Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu: “Không được, không cho mượn.”



Sắc mặt Đỗ An Kỳ rất khó coi còn Hàn Kiêu đè nén âm thanh, nói với Hướng Nam: “Người anh em, chuyện của đàn ông chúng ta, không khiến đàn bà nhúng tay, chuyện này anh có thể làm chủ, không cần hỏi cô ta.”



Hướng Nam lắc đầu, nói: “Chuyện trong nhà họ Hướng chúng tôi, trước nay vẫn là phụ nữ làm chủ.”



Đây là truyền thống tốt đẹp do ba anh lưu truyền, chuyện bên ngoài đàn ông quyết định, hễ là chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đều do phụ nữ quyết định.



Hàn Kiêu khinh bỉ nói: “Chuyện gì cũng nghe đàn bà, anh có còn một chút tôn nghiêm đàn ông không.”



Lạc Dĩ Nam đứng ra bao che cho con: “Nói cái gì đó, miệng sạch sẽ một chút.”



Đỗ An Kỳ thực sự chịu không được, đi tới nói: “Lạc Dĩ Nam, đạo diễn đã nói rồi, vay tiền không tính là sai quy tắc, cô sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, ngay cả 2000 tệ cũng không nỡ cho chúng tôi mượn, cùng lắm thì đợi sau khi quay về, tôi trả cô gấp đôi.”



Lạc Dĩ Nam cũng là người nóng tính, nặng nề ném bộp quả đu đủ lên bàn, nói thẳng: “Vay tiền không tính là sai quy tắc, nhưng tôi chính là không muốn cho cô vay.



Đỗ An Kỳ tức đến đỏ mặt: “Được, Lạc Dĩ Nam cô chờ đó, tôi sẽ khiến cô hối hận.”



Cô ta nói xong lôi kéo Hàn Kiêu bỏ đi.



Hướng Nam chọc chọc khuôn mặt tức giận của Lạc Dĩ Nam, muốn cười, lại nhịn xuống.



Lạc Dĩ Nam trừng mắt liếc anh một cái: “Đừng làm trứng mềm, phải mạnh mẽ lên, tránh để người khác bắt nạt chúng ta.”



“Ai dám bắt nạt em gái anh, anh chém nó.”



Lạc Dĩ Nam đẩy Hướng Nam: “Đi, điều tra quân địch, xem bọn họ muốn làm gì.”



“Không tốt lắm đâu.”



“Nên mới bảo anh đi!”



Hướng Nam lén lén lút lút đi theo sau lưng Hàn Kiêu Đỗ An Kỳ, anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hướng thị, ngày bình thường mang phong phạm lãnh đạo, ai có thể không tôn kính yêu quý, trải qua mấy ngày vừa rồi, kiếm khách ở ven đường, làm việc vặt, theo dõi, thám thính “bí mật kinh doanh” của đối thủ cạnh tranh… chuyện gì cũng từng làm.



Mười phút sau, Hướng Nam trở về nói với Lạc Dĩ Nam: “Bọn họ đến chỗ anh Tần và chị Thôi vay tiền.”



“Biết ngay mà.” Lạc Dĩ Nam hừ lạnh: “Mượn được rồi à?”



“Lúc đi ra mặt mũi hớn hở, chắc là mượn được rồi.”



Dù sao Tần Nhẫn và Thôi Giai Miên cũng là tiền bối trong giới, cho dù trong lòng không vui nhưng vì thể diện, khẳng định vẫn sẽ cho mượn.



Sáng sớm hôm sau, Hướng Nam xách hoa quả và máy ép ra bãi biển, lại phát hiện vị trí vốn dĩ của bọn họ đã bị chiếm.



Người chiếm chỗ chính là Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu.



Bọn họ cũng thuê ghế dựa và ô dù trên bãi cát, trên bàn nhỏ bày một cái máy ép nước mới cóng, bên cạnh còn đặt dưa hấu, dưa vàng, nho … tươi mới.



“Chào.” Đỗ An Kỳ vẫy tay chào hỏi Lạc Dĩ Nam, dương dương đắc ý: “Từ hôm nay trở đi, chúng tôi cũng muốn buôn bán, nghe nói bán nước trái cây kiếm được rất nhiền tiền, Dĩ Nam cô sẽ không để ý chứ.”



Lạc Dĩ Nam lạnh mặt nhìn cô ta: “Nhưng cô chiếm gian hàng của tôi.”



“Mảnh đất này là cô bao rồi hả?” Đỗ An Kỳ hùng hồn nói: “Đều là bãi cát do tổ chương trình thuê, dựa vào cái gì cô có thể sử dụng còn tôi thì không? Đến trước đến sau không hiểu sao, ai bảo hai người đến chậm.”
Trong cửa hàng tiện lợi Seven dưới lầu có tampon, Hướng Nam cẩn thận đọc chữ tiếng Anh phía trên, sau đó chọn hai hộp khác nhau, đồng thời mua thêm hai túi băng vệ sinh mang về, đưa qua khe cửa cho Lạc Dĩ Nam.



Lúc Lạc Dĩ Nam đi ra, đã thay đổi sang một bộ quần áo ngủ dài bằng bông thoải mái, bụng cô rất khó chịu, cho nên lúc đi ra phải vịn tường.



Hướng Nam vội vàng đỡ cô nằm xuống, lại bưng nước đường đỏ mới làm xong đút cho cô uống.



“Anh… còn chuẩn bị cả cái này.”



“À.” Hướng Nam hơi đỏ mặt: “Sợ em khó chịu, thuận tiện đi tới hiệu thuốc một chút.”



Khuôn mặt Lạc Dĩ Nam càng tái nhợt, siết chặt cổ tay Hướng Nam, đau đến không nói ra lời.



Hướng Nam cảm giác được cô dùng sức, luống cuống: “Anh đưa em đi bệnh viện.”



Lạc Dĩ Nam lắc đầu: “Đi bệnh viện cũng không có cách, nằm một chút là tốt, sẽ không đau dài đâu.”



Hướng Nam lập tưc đỡ cô nằm xuống, sau đó đi đun nước nóng, lúc quay lại trong tay còn cầm một cái khăn nóng hổi, chườm lên trên bụng cô.



“Như vậy sẽ tốt hơn.”



“Anh… biết nhiều thật.”



“Vừa mới dùng Zhihu (*) tra một chút.”



(*) Trang web hỏi và trả lời của TQ.



Hướng Nam nằm bên cạnh cô, giúp cô chườm nóng, thỉnh thoảng lại thay khăn tay, chạy mấy lượt, cuối cùng Lạc Dĩ Nam cũng dễ chịu rất nhiều, bụng không còn đau đớn như rút gân nữa.



Đến lần cuối cùng, cô giữ tay anh lại: “Được rồi, cứ vậy đi, em không đau rồi.”



Hướng Nam nặng nề thở ra một hơi, chăm sóc cô ngủ, sau đó nằm bên cạnh cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa phần bụng dưới bằng phẳng của cô.



Lạc Dĩ Nam chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy bình an.



Như này thật tốt.



“Đêm nay anh sẽ không làm khó em, anh ra ghế sô pha ngủ.” Hướng Nam khẽ hôn lên trán cô: “Nếu như không thoải mái, chờ em ngủ say rồi anh mới ngủ.



Đột nhiên Lạc Dĩ Nam kéo tay anh lại, không muốn xa rời dùng chóp mũi cọ cọ lên làn da ấm áp của anh: “Đêm nay anh đừng đi.”



Hướng Nam thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ): “Cái gì?”



“Không đồng ý thì thôi.”



Anh vội vàng dùng hành động để chứng minh tâm trạng cực kỳ vui sướng của mình, tắt đèn xong liền chui vào trong chăn, thay cô chỉnh lại chăn sau đó ôm cô vào ngực, nhiệt độ nóng hừng hực.



“Trước đó luôn không chịu, anh còn tưởng em không thích ngủ cùng anh.”



Lạc Dĩ Nam vùi đầu vào hõm cổ anh: “Từ sau lần đầu tiên em ôm anh, liền yêu anh.”



Hướng Nam mở to hai mắt.



Có lẽ do kinh nguyệt, lúc này cảm xúc của cô có chút không khống chế được, tình cảm không có cách nào bày tỏ của cô đối với anh tuôn hết ra ngoài: “Giống như một chiếc thuyền nhỏ lên đênh trên biển, đột nhiên tìm được bến đỗ, loại cảm giác cực kỳ yên tâm đó, em chưa từng có. Khi đó em nghĩ là, nếu như có thể ôm người đàn ông này ngủ cả đời, hạnh phúc bao nhiêu.”



Hướng Nam nhìn trần nhà, đắm chìm trong bọt biển hạnh phúc: “Anh cực kỳ đồng ý điểm này.”



“Hướng Nam, em vẫn luôn rất yêu anh, chưa từng thay đổi.”