Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta
Chương 12 :
Ngày đăng: 23:59 21/04/20
Đông Tảo nằm trên gối đầu mềm mại, ở giữa bị nó ép cho hơi lõm xuống.
Tỳ nữ béo dùng vải bông lót một tầng mềm mại xuống dưới đáy lồng chim, mặt nàng cúi xuống, ánh mắt có chút ủ rũ “Không biết sao mà tối qua Trịnh ma ma lại đi đột ngột như thế…”
“Ai biết được chứ, có lẽ là tận số rồi…” Tỳ nữ gầy tiếp lời.
Đông Tảo vốn đang buồn ngủ, nghe các nàng nói vậy thì nhịn không được sợ hãi, nhớ tới biến hóa kì lạ tối qua, trong lòng không xua đi được lo lắng, đợi đến xế chiều, Tiêu Tuy vừa về đã bay ngay đến chỗ hắn, buổi tối lần thứ hai cùng ngủ.
Lại qua hai buổi tối, chân của Đông Tảo đã tốt hơn khá nhiều, đã không còn đau khi đi lại nữa.
Buổi sáng không có gió, mặt trời cũng lớn, tỳ nữ béo mang Đông tảo ra hành lang chưa được một lúc thì con chim màu nâu khói bay đến, đứng trên xà ngang phía trên, líu ríu kêu to gọi Đông Tảo.
Tỳ nữ béo ngồi dưới hành lang thêu thùa may vá, thấy thế chỉ hé miệng cười, hoàn toàn không nghĩ hai con chim kia đang thật sự nói chuyện.
“Chân ngươi sao lại bị thương?” Con chim trên xà ngang nhìn Đông Tảo.
Đông Tảo thấy con chim kia đối với mình thân thiết thì sinh ra hảo cảm, nhất nhất nói cho nó biết. “Cũng tại ta xui xẻo, gặp phải hai tên nhóc kia.”
“Mấy tên hỗn láo như vậy ta thấy cũng nhiều, không thể nhân nhượng cho bọn chúng được, có lần có đứa đến lấy tổ của ta, ta mổ lên mí mắt nó, làm nó sợ đến mức một năm cũng không dám đến gần mảnh rừng ta ở. Tính tình ngươi tốt quá, nếu là ta, ta nhất định phải đánh cho chúng nó ngã gục!”
Tính tình Đông Tảo không bạo liệt như vậy, chậm rãi nói “Không sao, giờ tốt rồi.” Trong lời nói của nó mang theo vui vẻ rạo rực “Tướng công của ta đã phạt bọn họ rồi.”
Con chim cái kia nghe vậy nói “Ngươi có biết tướng công là gì không?”
Muốn theo đuổi hắn thì phải quan sát hắn trước.
Đông Tảo giả vờ bình tĩnh, sau khi phát hiện Tiêu Tuy nhìn mình thì chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, láo liên không ngừng.
Tổng cộng thì Đông Tảo biết được hai cách tìm bạn đời, cách thứ nhất là biểu diễn bộ lông sặc sỡ của mình. Nó cúi đầu nhìn bộ lông trắng muốt và cái đuôi có vài sợi lông đen của mình, thở dài.
Cách thứ hai thì là tìm ít đồ vật đẹp đẽ lấp lánh tặng cho đối phương. Đông Tảo nghĩ nghĩ, e là chỉ còn một cách này. Vì vậy nó tạm thời thử theo đuổi Tiêu Tuy theo cách này.
“Không thích ăn gạo sao?” Tiêu Tuy đẩy chiếc đĩa sứ đựng đầy bánh ngọt đến trước mặt Đông Tảo.
Đông Tảo thấy Tiêu Tuy cho mình ăn thì thụ sủng nhược kinh, vội vã há mỏ mổ một miếng lớn. Miếng bánh mới xuống đến cổ họng, cảm giác nóng rực giống như lần hôn Tiêu Tuy đã sực lên, thậm chí càng mạnh mẽ hơn.
Đông Tảo muốn nhổ ra, Tiêu Tuy lại tưởng nó thích ăn, đi tới đút thêm.
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Hắn nói.
Sự thân thiết này là thật. Đông Tảo liếc mắt nhìn biểu cảm chân thành của Tiêu Tuy, cũng không có vẻ như muốn độc chết mình.
Có lẽ Tiêu Tuy cũng giống như một số động vật trên núi tự sản sinh ra độc tố, Đông Tảo nghĩ, nếu biểu hiện ra chắc hẳn sẽ làm Tiêu Tuy cảm thấy buồn bã tổn thương, cho nên nó giả bộ như không sao, vùi đầu vào trong gối, đề phòng Tiêu Tuy muốn đút thêm.
Sau này không thể hôn hắn nữa. Đông Tảo nghiêm túc tự dặn mình.