Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 14 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Đáng tiếc.



Đông Tảo nhìn chằm chằm cái chăn một lúc. Hiện giờ thời tiết vẫn còn lạnh, chăn bông đắp vẫn dày, nó chỉ có thể tiếc nuối lùi về sau. Một chân đứng không được vững, Đông Tảo ngã lăn ra bụng Tiêu Tuy, nằm ngửa bất động.



Ánh trăng bên ngoài treo trên đỉnh bầu trời, lấp ló sau tầng mây, tỏa ra ánh sáng như có như không. Đông Tảo lẳng lặng nằm, ngoại trừ một chút mê man và phiền muộn, nó càng cảm thấy bình tĩnh vô lo hơn. Từ trên núi chuyển xuống nơi đây, dù có nguy hiểm, nhưng phần nhiều vẫn là an ổn, thoải mái.



Nó chớp chớp mắt, lại buồn ngủ. Bên ngoài bỗng nhiên có trận gió thổi qua, cửa sổ không đóng kín phát ra tiếng động, trong đêm đông, giống như có bàn tay ai dùng sức đẩy một cái, rất kì lạ.



Đông Tảo giật mình hoảng sợ, nhớ lại chuyện qủy sai mấy hôm trước, vội vàng đứng lên chui về lại bên cổ Tiêu Tuy, mắt mở to, cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài.



May mà bên ngoài cũng không còn động tĩnh nào khác, Đông Tảo mệt mỏi cũng nhanh chóng dựa vào Tiêu Tuy ngủ say.



Mà Tiêu Tuy, sau khi cảm nhận được hơi ấm bên cạnh cổ, trong đầu thầm suy tư về hàm nghĩa hành động lúc nãy của Đông Tảo. Ngực và cổ bị Đông Tảo mổ ngoại trừ có chút buồn thì không còn cảm giác nào khác. Con chim béo kia mổ xong, vừa đắc ý vừa vui vẻ lung lay đi một vòng, cũng không làm thêm việc gì khác.



Nói nó là mật thám chim, chẳng bằng nói nó là một con chim ngốc nghếch.



Tiêu Tuy suy nghĩ thông suốt, lại không hề hay biết chính mình có bao nhiêu may mắn vì được Đông Tảo hạ thủ lưu tình, bảo vệ được con sâu lớn.



Buổi sáng.



Đông Tảo tỉnh lại trên gối mềm, phát hiện cái chân bị thương của mình hình như đã khỏi.



Vì thế nó cúi đầu mổ mổ sợi dây buộc trên chân, khiến cho gậy trúc trên chân tản ra. Nó lại thử duỗi duỗi chân, thấy không đau mới xác định chân mình thật sự đã khỏi.



Tỳ nữ béo ra ngoài lấy đồ ăn cho Đông Tảo từ sớm, từ ngoài cửa xoa xoa tay đi vào “Bên ngoài lạnh muốn chết.”



Tỳ nữ gầy vội vã đứng lên đóng cửa lại, quay đầu còn liếc Đông Tảo một cái “Nhanh đóng cửa, không chút nữa Mập Mập lại bay ra ngoài mất.”



Đông Tảo đang uống nước ở chậu nước bên cạnh, thi thoảng cúi đầu chỉnh chỉnh lại lông chim. Nó còn đang muốn thừa dịp cửa mở thì bay ra ngoài, vậy mà đã bị tỳ nữ gầy ngăn chặn.



“Bên ngoài lạnh như thế mà còn muốn ra, không sợ bị đông chết sao?” Tỳ nữ béo đi tới trước mặt Đông Tảo, liếc thấy gậy trúc trên chân nó không còn, hoảng sợ “Á, cái gậy trên đùi đâu?”




“Bánh ngọt gì?” Đông Tảo vội vã quay đầu lại, vụt một cái bay đến bên cạnh Tiêu Tuy, trơ mắt nhìn hắn.



Đây là nghe thấy ăn liền quên tức đây mà.



Tiêu Tuy lấy ra một đĩa bánh đậu xanh nhỏ, dùng ngón tay bẻ ra một miếng nhỏ đặt lên bàn, sau đó lại bẻ thêm hai miếng là ba miếng. Hắn vừa ngăn Đông Tảo mổ xuống, vừa nói “Ăn miếng bên trái trước.”



Đông Tảo không hiểu, không phải đều là bánh đậu xanh à, ăn thế nào mà chẳng được?



Nó nửa tin nửa ngờ mổ xuống, ăn miếng bên trái xong lại nghe Tiêu Tuy nói “Ăn miếng bên phải.”



Đông Tảo nghe lời ăn, lần này không vội vã ăn nữa mà chờ Tiêu Tuy mở miệng.



Tiêu Tuy đứng lên nói “Miếng còn lại có độc, không thể ăn!”



Đông Tảo kinh hãi, phành phạch bay ra sau, bay lên xà nhà rất cao mới dừng lại.



Nó trúng độc mấy lần, trong lòng hãy còn sợ, lúc này nhịn không được mà cảm thán, ăn gì cũng nguy hiểm vậy ư!



Tiêu Tuy lại ngồi xuống, lời nói vạch trần Đông Tảo “Vậy là ngươi nghe hiểu ta nói gì.”



Nói xong cầm miếng bánh bị bẻ lên ăn.



Đông Tảo thở phì phò, nghĩa là lại lừa nó?



Nó lập tức bay lên, vọt đến bên mép Tiêu Tuy, thừa dịp hắn chưa nuốt hết xuống, mãnh liệt mổ lên, đoạt lấy một ít bột bánh về, nuốt xuống.



Sau đó, cổ họng nóng rực lên. Nó phịch một cái ngã vật ra bàn, cảm thấy mình đúng là ngốc đến khỏi cần làm chim nữa!



Lại, lại, lại bị hạ độc!!!!