Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta
Chương 18 :
Ngày đăng: 23:59 21/04/20
Đông Tảo cảm thấy mình đúng là một kẻ biết toan tính.
Nó lấy mình đền cho Tiêu Tuy, biến tướng chính là đang yêu cầu Tiêu Tuy làm bạn đời của nó. Còn nếu đào sâu hơn nữa, Tiêu Tuy mà đồng ý, thì bản thân nó lại là người được lợi.
Đông Tảo cẩn thận ngước mắt lên, muốn quan sát phản ứng của Tiêu Tuy. Tiêu Tuy lấy ngón tay chọc chọc vào trán nó.
Cái loại cảm giác kì lạ cứ luôn quấn quýt lấy Tiêu Tuy từ sau khi tên mật thám này xuất hiện rốt cuộc đến giờ phút này đã được tháo gỡ rồi. Mặc dù, chuyện chim có thể nói tiếng người là chuyện quái lạ nhất mà Tiêu Tuy từng gặp dưới vòm trời này, nhưng khi được đặt lên người Đông Tảo, hắn lại cảm thấy cũng tốt.
“Lấy ngươi đền cho ta?” Tiêu Tuy cười “Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.”
Quả nhiên…
Sắc mặt Đông Tảo ủ rũ. Nó sợ Tiêu Tuy nghĩ nó giở thói khôn vặt, vội vàng muốn ôm lấy hắn. Nhưng Tiêu Tuy lại nói “Ngươi vốn là chim của ta rồi, cái này không tính.”
A Tuy nói mình là chim của hắn! Đông Tảo giống như được cho một giọt mật, cả người tràn đầy tư vị ngọt ngào.
Nhưng cũng vì thế mà Đông Tảo không biết phải làm sao.
“Vậy… Vậy…” Nó do dự nghẹn lời, sợ nói ra cái gì không đúng, đạo sĩ ở ngoài sẽ chạy đến bắt nó đi.
“Không thì vậy đi.” Tiêu Tuy quyết định giải vây cho Đông Tảo “Chuyện này cứ nhớ đấy đã, nhớ là ngươi còn nợ ta một nguyện vọng, bao giờ ta nói ra thì ngươi nhất định phải đồng ý. Chỉ một nguyện vọng thôi, có được không?”
Đông Tảo không ngừng gật đầu “Được, được.”
Sau đó, hai người lại hỏi sang những chuyện khác.
Đông Tảo nghiêm túc đứng trên giá bút trên bàn, ra sức nhìn Tiêu Tuy. Tiêu Tuy hỏi gì thì đáp nấy.
“Ngươi có tên không?”
“Có, có.” Đông Tảo gật đầu “Ta là Đông Tảo, Đông là mùa đông, Tảo là sáng sớm. Tên này là A Hồ đặt cho ta, vì ta sinh ra vào một sáng mùa đông.”
Đạo sĩ còn ba hoa thêm một hồi.
Nhưng những lời ông ta nói, Đông Tảo nghe không hiểu, Tiêu Tuy cũng lười tin.
Ngoại trừ tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo muốn ở lại thảo luận pháp lực với đạo sĩ, Đông Tảo theo chân Tiêu Tuy quay về thư phòng, cũng không quá để tâm đến chuyện này nữa.
Đông Tảo rốt cuộc lại có thể mở miệng nói chuyện trước mặt Tiêu Tuy, lập tức lộ ra vẻ hiếu học.
“A Tuy, Vương Phi là cái gì?”
Tiêu Tuy đang lật sách, tùy ý trả lời “Là thê tử của Vương Gia.”
“Thế Vương Gia là cái gì?”
Vương Gia không phải là cái gì mà là người! Lời này đảo qua đầu Tiêu Tuy một vòng, cảm thấy không được ổn thỏa lắm “Ta chính là Vương Gia.”
Đông Tảo kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng thật ra nó vẫn chưa hiểu.
Nhưng bản thân mình chính là Vương Phi, điều này thì nó hiểu.
“Vậy còn Thế Tử là cái gì?”
Tiêu Tuy không khó hiểu lắm khi thấy Đông Tảo hỏi câu này. Hắn khép sách lại, chú tâm nói chuyện với Đông Tảo. “Thế Tử là con trưởng của Vương Gia và Vương Phi, có thể thừa kế tước vị Vương Gia ở thời điểm thích hợp.”
“Ừm, cái này ta nhớ rồi.” Đông Tảo trịnh trọng gật đầu.
Không phải chỉ là con trưởng thôi sao? Khi nó đến thời kì sinh sản, nó sẽ sinh cho A Tuy cả ổ trứng ba bốn quả.
Nhưng mẹ của Đông Tảo đã quên dạy nó rằng, chim đực, thì không thể sinh sản!