Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 21 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Hôm sau, tin tức Tĩnh Vương bị ám sát đã được truyền vào trong cung từ sớm.



Hoàng Đế lười biếng nằm trên long sàng không muốn dậy, đá đá A Hồ, mơ mơ màng màng oán hận hắn “Ngươi phiền chết đi được, lát nữa đi lâm triều giúp ta đi…”



Thái giám vội vàng từ bên ngoài đi vào, cúi đầu đứng cách màn lụa năm sáu bước chân, nghiêm túc nói “Khởi bẩm Bệ Hạ, Tĩnh Vương Điện Hạ đêm qua bị ám sát, thụ thương không nhẹ!”



Tiêu Diễm đang nằm ườn nghe vậy ngồi bật dậy, vén mạnh bức rèm, lộ ra nửa thân trên “Ngươi nói cái gì?”



“Bệ Hạ, Tĩnh Vương Điện Hạ đêm qua bị ám sát.” Thái giám lặp lại lần nữa, sắc mặt cũng không tốt lắm. Chuyện này không phải chuyện đùa, nhất định sẽ tạo ra một trận chấn động trong triều.



Mới sáng ra đã nhận được tin lớn như vậy, còn buồn ngủ gì nữa cơ chứ!



Tiêu Diễm vốn đã phiền chuyện triều chính, giờ lại bất ngờ xảy ra chuyện như này, y quả thực đau hết cả đầu “Ngươi lui xuống trước đi.”



Thái giám vừa đi, A Hồ đã hiện thân, an ủi Tiêu Diễm “Đừng nôn nóng!”



Tiêu Diễm đi chân trần trong phòng “Sao lúc này lại lòi ra một con thiêu thân thế cơ chứ? Ta có ra ngoài nói không phải ta làm, e là cũng không có mấy người chịu tin ta.”



Tuy rằng Tiêu Diễm chưa từng nghĩ đến việc giết chết thúc thúc ruột của mình, nhưng ngay lập tức, y lại cảm thấy chẳng bằng lúc này Tiêu Tuy chết luôn đi, thì có phải thu dọn tàn cục dễ hơn không? Bên võ tướng không có người tâm phúc, y có thể thuận lí thành chương thu hồi binh quyền, hợp nhất hai phe trong triều.



Nhưng Tiêu Tuy cố tình lại bị thương… Tin này chắc chắn đã lan khắp triều, lâm triều không biết sẽ ra làm sao nữa… Đám quan viên kia vốn đã khó trị, bây giờ… Ngay cả nghĩ Tiêu Diễm cũng không dám nghĩ nữa.



A Hồ đi đến kéo tay Tiêu Diễm về giường, nhỏ giọng nói “Ngươi trước tiên đừng nôn nóng, lát nữa ngươi bãi bỏ buổi lâm triều, đến thẳng Tĩnh Vương phủ thăm hắn đi.”



Thích khách là do hồ li phái đi, đêm qua không trở về, cho nên hắn cũng đã biết chuyện không thành. Hắn thậm chí còn nghi ngờ Tiêu Tuy có thật sự bị thương hay không? Hắn muốn đến nhìn tận mắt mới có thể yên tâm được!



Trong vòng một buổi sáng, tin tức quả nhiên đã truyền khắp trong triều và nhân gian, dư luận xôn xao, những võ tướng như Trần Khởi Minh lại càng giận tím cả mặt, chỉ hận lúc này không lôi ra được bằng chứng gì rõ ràng để đối chất với Hoàng Đế. Bên dưới lại càng hỗn loạn hơn. Nếu không phải Tĩnh Vương phủ biểu thị lúc này không tiếp khách, e là cả đám đã kéo đến rồi.



Lại nghe Hoàng Đế nói muốn đến Tĩnh Vương phủ, bọn họ không nhịn được mà mắng hai câu “Mèo khóc chuột!”



Đối lập với bên ngoài gió nổi mây bay, trong Tĩnh Vương phủ phải nói là vô cùng yên ả.
Mặc dù hồ li từng nghe nói Đông Tảo đang sống rất tốt, nhưng hắn không được tận mắt chứng kiến, hắn vẫn nghi ngờ. Đặc biệt là khi đối tượng là Tiêu Tuy.



Hồ li kiên nhẫn như vậy khiến cho Tiêu Diễm thu lại cảm xúc một chút, chỉ hừ mà không nói gì thêm, thái độ cam chịu.



Hai người còn đang nói chuyện đã đến trước trúc viện. Sau khi thông truyền, mới có một người trông như quản sự đi ra tiếp đón. Người đó hành lễ với Tiêu Diễm xong thì nói “Vương Gia hôm qua gặp phải thích khách bị thương, giờ đang nghỉ ngơi ở bên trong ạ.”



Tiêu Diễm tỏ ra thân thiết hỏi “Thương thế có nghiêm trọng không? Ngươi mau dẫn Trẫm đến xem.”



Trong phòng, Đông Tảo đứng trên đầu giường nhìn Tiêu Tuy, hai tỳ nữ ở bên dọn dẹp băng vải dính máu. Đợi các nàng ra ngoài rồi, Đông Tảo mới cẩn thận bay xuống chỗ đầu vai của Tiêu Tuy, ghé vào lỗ tai hắn hỏi “A Tuy, ngươi muốn ngủ sao?”



Nó không hiểu sao đang yên đang lành, tự nhiên lại đi nằm làm gì?



Tiêu Tuy cười khẽ, thò tay nhét Đông Tảo vào trong chăn “Ừ, ngươi ngủ cùng ta đi.”



Vừa nghe đến ngủ, Đông Tảo để mặc Tiêu Tuy. Nó cũng đang muốn tìm một cái gối êm ái để ngủ, không ngờ hôm nay lại gặp được chuyện tốt, có thể ngủ cùng A Tuy ngay giữa ban ngày.



Cửa phòng mở ra, hai tay còn chắp sau lưng của Tiêu Diễm lập tức buông xuống hai bên sườn, giống như lúc nhỏ bị Tiêu Tuy dạy dỗ. Cái thói quen này vẫn chưa tài nào sửa được!



Hồ li kéo tay y, cùng y bước vào trong, nhưng trong ánh mắt của mọi người, chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Diễm một mình bước vào.



Đông Tảo mơ mơ màng màng ngủ cạnh Tiêu Tuy. Nó mông lung nghe thấy có tiếng người nói chuyện.



“Chuyện này nhất định phải tra cho rõ! Trẫm sẽ sai người xử lí nghiêm khắc, Tĩnh Vương cứ nghỉ ngơi một thời gian ngắn cho tốt hẳn lên, thân thể vẫn quan trọng hơn.”



“Tạ ơn Bệ Hạ quan tâm.” Tiêu Tuy có chút lãnh đạm.



Đông Tảo ló cái đầu ra khỏi chăn ấm, hiếu kì nhìn. Nó chui ở trong góc nên người khác cũng khó thấy. Người đầu tiên nó nhìn thấy là Tiêu Diễm, sau đó là hồ li đứng sau Tiêu Diễm.



Ý, A Hồ?