Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 36 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Mọi năm, lúc đón năm mới, trong phủ Tĩnh Vương cũng không được coi là náo nhiệt lắm. Mấu chốt là do Tiêu Tuy lẻ loi một mình, quá ba mươi tuổi vẫn chưa có lấy một thê tử hay mụn con. Lúc đám người hầu vây quanh đón năm mới cùng nhau, thi thoảng lại giương mắt nhìn qua cửa sổ, thấy ánh nến hắt ra cô độc vô tận trong phòng chủ thượng.



Có điều, năm nay hình như có gì đó không còn giống nữa.



Hôm ấy, tỳ nữ béo dậy sớm lạ thường. Lúc nàng đến đưa cơm cho Đông Tảo, nàng lại phát hiện đĩa thịt băm mang đến đêm qua vẫn còn y nguyên. Càng không ngờ, đồ trên tay còn chưa kịp đặt xuống, Tiêu Tuy đã cho nàng lui ra đổi đồ.



“Lấy chút cháo loãng, bánh bao, sau này không cần đưa những thứ này đến nữa.”



Hắn quay lưng về phía tỳ nữ béo, đang cài nút áo. Lúc mở miệng tuy vẫn là ngữ khí bình thản, nhưng trong vài câu đơn giản lại có thể nhận ra tâm trạng hắn không tệ.



“Vâng!” Tỳ nữ béo nhỏ giọng đáp lại, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi xem Đông Tảo ăn gì.



Thực ra, tỳ nữ béo cẩn thận suy nghĩ, đã vài ngày nàng không thấy Đông Tảo. Trong lòng có tâm sự, bước chân nàng cũng chậm dần. Nàng đi đến khoảng cạnh cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng nói.



Đông Tảo mặc ngoại bào và y phục của của Tiêu Tuy. Để giữ cho quần không bị tuột, nó thắt dây lưng chặt vô cùng. Chỉ có điều, y phục to hơn một số quấn trên người nó với công dụng giữ ấm đã gây ra lỗi mỹ quan cực kì tệ.



Đông Tảo không thèm để ý, sờ đây một tí mó kia một tí. Nó đứng cạnh Tiêu Tuy, ngẩng lên nhìn khoảng cách không lớn giữa hai người, hết sức hài lòng “Sau này đều như vậy, không cần biến thành chim nữa.”



Tỳ nữ béo nghe không rõ, chỉ nghe được một chất giọng thanh niên trong trẻo, nói gì mà giống như “Không cần chim nữa?”



Liên tưởng đến sự biến mất của Đông Tảo, lại thêm Tiêu Tuy nói không cần chuẩn bị thức ăn cho Đông Tảo, trong lòng tỳ nữ béo sinh ra dự cảm không lành. Nàng lo lắng đi đến trù phòng, cho người chuẩn bị điểm tâm.



Trong phòng Vương Gia có người, tất cả người hầu nô bộc trong viện đều biết. Chẳng bao lâu sau, tin này đã truyền ra ngoài, là do Tiêu Tuy không hề che giấu việc may đo quần áo, đồ dùng cá nhân hàng ngày cho Đông Tảo.



Chỉ có mỗi Đông Tảo là còn giữ mấy thói quen lén lút nho nhỏ. Như vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nó sẽ lập tức biến về hình dáng của một con chim. Đống y phục vừa mặc tử tế rơi đầy ra đất.



“Làm gì vậy, có người đến đó.” Đông Tảo rất cẩn thận chú ý hướng đi của người bên ngoài.



Hắn tự nhận đây là sự tu dưỡng mà một tiểu yêu tinh phải biết tự trang bị cho mình.



“Sau này không cần trốn tránh người bên ngoài nữa.” Tiêu Tuy đứng trước mặt Đông Tảo, đưa tay sửa lại vạt áo cho nó.
Một đời ngắn ngủi oanh liệt mà bi thảm của hột lạc rang!



Đông Tảo bị kích động, nó nhìn chằm chằm hột lạc bị vỡ vụn trên đất, mắt mũi trợn trừng, lại nhìn Tiêu Tuy không nói lời nào.



“Đó không chỉ là một hột lạc đâu.” Dưới ánh mắt khó hiểu của Tiêu Tuy, lát sau, Đông Tảo mới thất vọng lắc đầu nói “Nó còn là trái tim thắng lợi lần đầu tiên của ta, bị ngươi giẫm nát rồi.”



Vừa nói, Tiêu Tuy liền cảm thấy như chân mình không cẩn thận gây ra tội lỗi không thể tha thứ vậy!



Cũng may, dỗ Đông Tảo khá dễ. Không có gì mà một cái hôn nhẹ không thế giải quyết được. Mà nếu có, thì hai cái là xong.



Ôm Tiêu Tuy hôn chụt chụt hai cái, tâm tình Đông Tảo liền tiêu tan.



Tiêu Tuy để mặc cho nó hôn, chỉ là ngại tỳ nữ béo và gầy ở đây, nên không tiện làm thêm cái gì.



Thật ra, đến lúc này vẫn ổn. Nhưng chờ khi các tỳ nữ xa lạ bưng món ăn đi vào, cả người Đông Tảo bỗng cứng đờ.



Tiêu Tuy vươn tay, đỡ lấy thắt lưng Đông Tảo.



Đám tiểu tỳ nữ nhìn cũng không dám nhìn, cúi đầu lui ra ngoài.



Thiếu niên, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ tuấn tú, kiều mị, yếu ớt.



Đúc kết ngắn gọn về Đông Tảo lập tức truyền ra, hầu như chỉ trong một thoáng đã thành chuyện lạ khắp kinh thành.



Quan tâm y là nam hay là nữ? Bên cạnh Tĩnh Vương có người, quả là mặt trời mọc từ hướng tây mà!



Chỉ có tỳ nữ béo không thấy Mập Mập một ngày một đêm, nửa đêm trốn trong chăn nghiến răng nghiến lợi, nghi ngờ có phải Đông Tảo đã bị tên tiểu yêu tinh thổi gió bên gối Vương Gia này hạ độc thủ rồi không.



(*) Bỏ bê lâu quá, nói thật là t thấy truyện bắt đầu có gì đó rối tung lên rồi ý T.T