Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 39 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Đông Tảo nằm tỳ cằm lên hai tay, úp sấp cạnh bàn nhỏ, hai mắt tỏa sáng nhìn tỳ nữ béo.



“Tập tục tháng giêng đầu năm ở các nơi có chút không giống nhau, giống như ở quê hương của nô tỳ, mùng một đầu năm mọi người sẽ đi thăm viếng mộ phần tổ tiên, cả ngày không làm gì hết, chỉ nằm trong chăn ăn đậu phộng, hoa quả. Nếu có ngẫu nhiên ra ngoài gặp nhau thì tâm sự, chuyện trò. Khi ấy thật vui, thật tốt. Sau này đến kinh thành rồi mới biết, hóa ra trời đất còn bao la lắm.”



Trong mắt Đông Tảo lộ ra ít ý cười, khiến người khác không tự chủ được mà thả lỏng tâm tình. Tỳ nữ béo cũng không hiểu sao mà vừa nãy mình còn ở ngoài hỏi chuyện về Mập Mập, mà lát sau đã vào phòng nói chuyện trên trời dưới đất với yêu tinh này.



Điều càng khó hiểu hơn là, khi tỳ nữ béo nhìn y, nàng nhận ra y vô cùng quen thuộc nơi này, vừa vào đã ngồi xuống mở hộp điểm tâm lấy hạt dưa cắn.



Ai, Mập Mập cũng thích ăn hạt dưa nữa.



Tỳ nữ béo hơi buồn phiền, nhưng thái độ thoải mái của Đông Tảo khiến cho tâm trạng vội vã của nàng dần bình tĩnh lại.



“Kinh thành hình như rất lớn?” Đông Tảo loay hoay nắm chặt hạt dưa trơn trượt. Nó nhíu mày, chăm chú ngồi tách, miệng lải nhải hỏi mấy thứ lạ lẫm mà bản thân hiếu kì.



“Lớn vô cùng luôn.” Tỳ nữ béo cười nói “Tấn Quốc chúng ta trông thế mà là nước lớn nhất Trung Nguyên đó, Kinh Thành đương nhiên cũng không nhỏ rồi.”



Nàng nói xong liền thấy nghi ngờ, không phải đến cái này mà tiểu yêu tinh cũng không biết đấy chứ? Tính cẩn thận của tỳ nữ béo lập tức dâng cao, nhớ lại câu nói vừa nãy hình như có hơi dương dương tự đắc, không coi tiểu yêu tinh ra gì, liền vội bổ sung thêm “Kiến thức của công tử chắc chắn là nhiều hơn nô tỳ, nô tỳ lại lắm mồm rồi.”



“Không đâu.” Đầu ngón tay Đông Tảo đã đỏ hết cả, nhưng hạt dưa thì vẫn lù lù bất động như được luyện qua vàng. Nó hơi nhụt chí, mím mím môi, ngẩng lên đáp lại tỳ nữ béo “Ta chưa được thấy Kinh Thành trông như thế nào, nhưng mà Vương Phủ này thật sự rất to.”



Tỳ nữ béo nghe vậy thì sửng sốt, lại vì vẻ mặt hờn giận tủi thân không tách được hạt dưa của Đông Tảo mà nảy lên tình mẫu tử. Nàng đỏ mặt, phần lớn là do tức chính mình.



Đúng là không có tiền đồ! Thế mà lại đi mềm lòng với một tên yêu tinh giả vờ giả vịt. Đừng quên, y có thể chính là hung thủ hãm hại Mập Mập!



Tỳ nữ béo tự trấn chỉnh lại tâm tình, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã kiên định không ít.



Đông Tảo không để ý đến sự giằng xé của tỳ nữ béo, lực chú ý vẫn luôn đặt trên việc chiến đấu với hạt dưa.



“Nô tỳ giúp cho.” Tỳ nữ béo rốt cuộc không nhìn nổi nữa, thò tay sang muốn nhận lấy hạt dưa trên tay Đông Tảo.
Nó mím môi cười “Ta khi ấy còn chưa hiểu biết nhiều lắm, cứ cho rằng khuôn mặt chất phác lương thiện ý là tuấn tú. Sau này mới biết hóa ra không phải. Giờ tỉ mỉ nhớ lại, ngươi đây không được tính là khuôn mặt chất phác lương thiện, mà mấy người bên cạnh Hoàng Đế mới đúng là chất phác lương thiện, còn có cả người lính thứ sáu trong đội ngũ cũng rất được.”



Tiêu Tuy chưa từng chú trọng vẻ ngoài của mình, lúc này không khỏi thấy may vì Đông Tảo ngày đó vẫn là một con chim béo mù “sắc”. Nếu không, nó mà chọn cái tên lính thứ sáu kia, e là cả đời sau đều hối hận muốn chết luôn.



Điều này cũng khiến cho Tiêu Tuy nhận ra, duyện phận giữa hắn và Đông Tảo khó khăn đến cỡ nào, đồng thời cần phải giữ chặt đến cỡ nào.



“Ngươi làm ta lo quá đấy.” Hắn nghiêng người áp lên Đông Tảo, hai tay chống ở hai bên người nó. Tóc cả hai giao triền quấn bện. Tiêu Tuy hôn từ trán đến chóp mũi Đông Tảo, lại hôn lên má nó.



Đông Tảo hướng dẫn quá trình cho hắn, chu môi lên giục “Đến hôn môi rồi, đến hôn môi rồi.”



Tiêu Tuy khẽ cười, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của Đông Tảo mút nhẹ.



Hai người dây dưa thân mật một phen. Lúc Tiêu Tuy ngẩng lên, Đông Tảo đã nhắm mắt ngủ mất.



Tiêu Tuy đứng dậy, đen mặt lơ đi dục vọng khó mà tiêu tan của bản thân, đắp kín chăn cho Đông Tảo.



Hắn không biết mình nên trách con chim béo sau khi quyến rũ người khác lại ngả đầu ngủ say, hay nên trách thủ hạ có chút cao dược mà cũng chậm chạp như thế, đến giờ này rồi hãy còn chưa đưa tới.



Nhớ lại quá trình quen biết Đông Tảo cứ như một giấc mơ, mà Đông Tảo cũng đối với mình hữu tình đúng là chuyện hiếm có khó tìm.



Những bộ phận không được áo quần che chắn đụng chạm nhau. Sự kì lạ, trúc trắc, đơn giản và yêu thích của Đông Tảo, hết lần này đến lần khác nhóm lên ngọn lửa dục vọng bị ẩn giấu và khát vọng bị  kiềm nén tầng tầng của Tiêu Tuy.



Con chim béo tốt như này, không ăn sạch thì sao mà yên tâm đây?



Chạng vạng, Tiêu Tuy nhận hộp cao dược lớn từ tay thủ hạ, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà còn sót lại phía xa xa.



Ừm, trời cũng tạm coi như đã tối rồi ha.