Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta
Chương 5 :
Ngày đăng: 23:59 21/04/20
Tiêu Diễm rõ ràng không được sinh ra để làm Hoàng Đế.
Tính cách y tự do tản mạn, mỗi ngày sáng sớm nghe các đại thần nghị sự, ban ngày thì xử lí các loại công vụ, bận đến một phút một giây cũng không ngơi nghỉ. Cuộc sống như thế, nghĩ đến thôi đã thật đáng sợ. Cho nên, thật ra, có rất nhiều chuyện Tiêu Diễm chẳng buồn để ý mà giao cho Tĩnh Vương xử lí. Nhưng hai năm nay, sự tình càng ngày càng không do y chủ trì, đại thần chia bè kết phái rõ ràng, ngôn từ quyết tâm đòi Tĩnh Vương giao quyền. Điều này khiến Tiêu Diễm đau đầu không biết làm sao mới tốt.
“Việc này từ trước đến nay vẫn đều do Tĩnh Vương làm.” Tiêu Diễm cầm một quyển tấu chương trong tay, quay đầu nói với A Hồ “A Hồ, ngươi còn nhớ lúc chúng ta còn bé không? Thật là thoải mái. Khi ấy, không có những công việc này quấn thân gây phiền.”
Hồ li ngồi một bên cầm bút dùng chữ của Tiêu Diễm phê tấu “Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi, giờ bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Diễm tiện tay vất tấu chương lên bàn, hai tay khoanh lại kê dưới cằm, mắt không chuyển nhìn chằm chằm hồ li, trong mắt tràn đầy yêu thích “Dù sao giờ ta cũng có ngươi rồi, ta không sợ.”
Hoàng Đế bên này còn đang mông lung, các đại thần bên kia đã lo sốt vó.
Tiêu Diễm nhớ lại chuyện lâm triều hôm nay, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Lúc lâm triều lại là cãi nhau đến trời đất mù mịt, nói đến nói đi vẫn là những lời đó, chứ thẳng ra thì chỉ là do hai bên không vừa mắt nhau mà thôi…
Nhưng cãi nhau lại chẳng phải chính chủ cãi nhau. Tĩnh Vương đứng phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, không tỏ thái độ. Hoàng Đế ngồi trên long ỷ cảm thấy cả đầu đau nhức, lúc nhìn xuống không may đối diện với đường nhìn của Tiêu Tuy, thế là trong lòng hoảng hốt, không hiểu sao lại chột dạ.
Đây là bệnh cũ rồi, y từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy Tiêu Tuy là chân lại mềm nhũn. Mấy năm nay còn đỡ, ít nhất cũng không đến nỗi gây ra chuyện gì mất mặt.
Chỉ là, chốc chốc, Tiêu Diễm lại liếc nhìn Tiêu Tuy.
Đông Tảo chán chết, ăn no xong nằm ườn trên lồng thì nghe thấy tiếng các nàng ở dưới.
“Đoạn đầu nói Trần thư sinh rốt cuộc cũng thi đỗ Trạng Nguyên, áo gấm về làng thì bị đại quan yêu cầu thú con gái của mình…”
“Này sao mà được, Từ nương vẫn còn ở nhà chờ Trần thư sinh mà!”
Trong sách, Trần thư sinh nhớ lại cảnh mình cũng Từ nương ân ái ngọt ngào.
“Trần thư sinh nhẹ nhàng kéo Từ nương, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng e thẹn đỏ ửng, tay nắm lấy cằm nàng, hai người nói vài câu liền ôm nhau lăn cùng một chỗ….”
Thanh âm của tỳ nữ gầy càng ngày càng nhỏ, Đông Tảo đứng lên dùng lực ngó ra ngoài lồng nhìn, chỉ thấy hai người mặt đỏ như đít khỉ. Nó hiếu kì không chịu nổi, còn muốn nghe thêm, vì thế cố gắng nhớ kỹ từng lời tỳ nữ gầy đọc.
“Từ nương vô cùng nhiệt tình, đưa tay trút sạch quần áo và trang sức của Trần thư sinh, hé miệng đón nhận, hai tay mềm yếu lướt qua bờ ngực của Trần thư sinh….”
Đông Tảo nghe đoạn này không hiểu sao giật mình.
Nó nhớ rõ lúc trước tỳ nữ gầy nói Từ nương đó là nương tử của Trần thư sinh, Trần thư sinh là tướng công của Từ nương. Những chuyện liên quan đến tướng công và nương tử vô cùng ít, vì vậy có cơ hội liền không nhịn được mà muốn học lỏm.
Đông Tảo thở ra một hơi, ghi tạc từng lời tỳ nữ gầy đọc ra vào đầu.
Hóa ra nương tử là phải như vậy với tướng công, giờ nhất định phải nhớ kĩ, miễn cho sau này ở chung với Tiêu Tuy rồi lại bởi vì không hiểu chuyện mà xấu hổ.