Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 50 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Một đôi đệm thịt mềm nhũn ấn ấn lên mặt Đông Tảo, thịt với thịt áp nhau.



Đông Tảo mở mắt thì thấy hai con ngươi to tròn màu hổ phách đang nhìn mình không chớp.



“Đông Tảo, dậy thôi.” Mèo con bập bẹ nói, cọ cọ chóp mũi lên mặt Đông Tảo, giống như hôn nó. Cảm giác man mát xua tan sự ngái ngủ của Đông Tảo.



Đông Tảo nhấc con mèo sang bên cạnh, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Sau khi rửa mặt thu dọn xong, nó mang theo hai đứa ra sân nô đùa.



Cuối xuân đầu hạ, thời tiết ấm lên, rất nhiều loài chim bay về phương nam tránh rét đều đã quay về. Cây cối trong viện thường thường có một vài con bay đến, thậm chí có khi còn sà xuống sát mặt đất. Đông Tảo thả ít thức ăn ở góc sân, phòng ngừa con nào bay qua mà đói bụng thì có thể đến ăn.



“Sao ta thấy chim là lại muốn bắt nhỉ.” Mèo trắng ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn chim tróc trên cây cùng với mèo đen, nhíu mày khó hiểu.



Đông Tảo mang chút ý đồ riêng dạy dỗ chúng, cho nên ngữ khí khó tránh khỏi chột dạ “À, cái đó, cái đó là vì con thích chim, nhưng ý nghĩ muốn bắt chim thì lại là sai đó.” Nó kéo dài giọng, thần bí nói.



“Sao vậy ạ?” Mèo trắng vội hỏi lại.



“Bởi vì nếu con mà bị chim bắt được, con sẽ bị chúng ăn sống!” Đông Tảo hù dọa hai tên nhóc con “Cho nên nhất định không được đi bắt chim, nhớ chưa?”



“A, sợ quá đi!” Hai con mèo con nhảy vào lòng Đông Tảo, trốn đi.



Đông Tảo ôm chặt cả hai, vừa sợ vừa thở phào một hơi.



Hai bóng người ẩn úp ở chỗ thoáng mát đã quan sát Đông Tảo mấy ngày, thế nhưng không chỉ không nhìn ra được điều gì mà còn bị lời nói khi nãy của Đông Tảo làm cho kinh ngạc.



Hắc Vô Thường không biết phải nói gì mới đúng “Dạy linh ta linh tinh cái gì vậy?”



“Ta thấy nó ngày nào cũng đùa mèo chơi chim, không sắp xếp thời gian tu luyện gì nhỉ.” Bạch Vô Thường nhíu mày, có chút khó hiểu với khí tức càng ngày càng đậm trên người Đông Tảo.



“Đừng nói mò!” Hắc Vô Thường hàm súc đáp “Lúc người ta chơi chim còn không phải tu luyện sao.”



Một phát chơi hai chim, có thể nói không lợi hại ư?



Bạch Vô Thường đỏ mặt “Vậy, vậy phải làm gì giờ?”




Tốc độ nhanh đến mức Tiêu Tuy cảm thấy như mình đã trúng bẫy.



Hắn lật đến trang đó, tìm hàng số tám. Câu đầu tiên lọt vào mắt hắn là “A, a, a, ưm, a, a…”



Hắn nhỏ giọng đọc xong, cảm thấy không đúng lắm, nên nhìn xuống bên dưới.



“Hai tay Lưu thư sinh vịn chặt eo Lý thư sinh, ra sức lắc lư…”



“Lưu thư sinh trầm giọng, thở dốc nói “Tiểu yêu tinh, hôm nay ta sẽ ăn sạch ngươi!”



Phần dưới nữa thì miêu tả càng thêm trần trụi. Quyển này là truyện nam nam, cũng không biết Đông Tảo tìm đâu ra. Trách sao vừa nãy mặt lại đỏ.



“Cái này…” Ta không đọc được. Tiêu Tuy nhíu mày, còn chưa nói hết câu, đã bị Đông Tảo đè chặt ngực.



Hai chân nó cũng quấn lấy người Tiêu Tuy, cao giọng hỏi “Yêu ta không?”



Tiêu Tuy mở to mắt, lại nghe Đông Tảo chơi xấu nói “Yêu ta thì phải đọc cho ta nghe.”



Đây hoàn toàn là do bình thường được chiều quá hóa hư, không biết sợ là gì!



Đông Tảo đỏ mặt, cũng không hiểu sao chỉ cần nhìn vào mắt Tiêu Tuy là toàn thân nó đã nóng rực, môi có chút ngứa ngáy. Đông Tảo mím môi, trước nay nó chưa từng bạc đãi mình ở phương diện này bao giờ, cho nên ôm mặt Tiêu Tuy hôn xuống. Đầu lưỡi nhanh chóng câu dẫn Tiêu Tuy, lại ngồi trên eo Tiêu Tuy uốn éo lộn xộn.



Tiêu Tuy thả lỏng tay, sách rơi bộp xuống mặt đệm. Chỉ là lúc này chẳng ai rảnh mà quan tâm. Hai tay hắn ôm lấy Đông Tảo, cả hai lăn một vòng, giầy dép theo cơn hỗn loạn rớt đầy đất.



Đông Tảo giống như một tiểu lưu manh, hổn hển hít thở, nói ra câu thoại trong truyện “Tiểu yêu tinh, hôm nay ta phải ăn sạch ngươi!”



Tiêu Tuy sợ nó ngã, một tay nắm chặt eo nó, một tay chế trụ sau gáy nó, áp đến sát cạnh mình, hôn hôn khóe miệng cười nói “Trong chúng ta, rốt cuộc ai mới là tiểu yêu tinh?”



Đông Tảo hừ một tiếng, há miệng cắn lên xương quai xanh của Tiêu Tuy, thẹn quá hóa giận cãi “Hừm, không cho ngươi lật tẩy ta!”



Tiêu Tuy bị Đông Tảo chọc cười. Các tỳ nữ bên ngoài cực kì thức thời mà đóng cửa, lui đi.