Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 59 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Đám quả nhỏ vừa được nhặt về cất trong hốc cây lộp bộp rơi đầy đất, lăn ra tứ phía.



Tiêu Tuy cúi đầu nhìn tay mình, giọt máu chảy ra khi nãy còn chưa bị đại thụ hấp thu hết, lúc này đang lập lòe phát ra ánh sáng kì dị. Còn cây trâm gỗ rơi trên mặt đất thì đã hoàn toàn bình thường.



Cây trâm gỗ có kiểu dáng hết sức phổ biến, nói cách khác thì ngoại trừ được đẽo gọt thành hình cái trâm ra, nó hoàn toàn không có tí tẹo gì ngoài sức tưởng tượng.



“Chuyện gì xảy ra vậy…” Đông Tảo thì thào, biến hóa khó hiểu khi nãy làm nó muốn ngồi xuống nhặt cây trâm lên xem kĩ.



Nhưng Tiêu Tuy sợ cây trâm khác thường có thể khiến Đông Tảo bị thương, nên hắn ngay lập tức bước lên giữ tay không cho nó sờ vào.



Ai ngờ, cây trâm kia lại như bị kinh động, nhảy thẳng vào trong tay Tiêu Tuy.



“A.” Đông Tảo giật mình. Nó đang định bắt lấy, đã thấy bàn tay Tiêu Tuy chậm rãi nắm lại. Sau khi cầm cây trâm một lúc, thân thể hắn cũng từ từ đứng lên.



Đông Tảo vẫn còn đang ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Tiêu Tuy. Nó không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai mắt Tiêu Tuy đột ngột mất đi tiêu cự, quanh thân tỏa ra hơi nước nhàn nhạt, trong cơ thể cũng nứt ra những tia sáng.



“A, A Tuy.” Đông Tảo không kiềm nén được sợ hãi, lắp bắp gọi. Nó đứng lên muốn đến gần Tiêu Tuy, nhưng lại bị một cỗ năng lượng không biết tên ngăn cản.



Tiêu Tuy nhíu mày, ánh sáng trên người nháy mắt hóa thành một bóng dáng bằng hơi nước. Ánh mắt mất đi tiêu cự lúc này lại có thể tập trung lại một lần nữa, dừng trên người Đông Tảo “Đông Tảo…?”



Hắn giống như vừa nghi ngờ vừa xác nhận, chậm rãi hỏi.



Ánh mắt hắn nhìn Đông Tảo xa lạ chẳng khác nào đang nhìn một người qua đường, khiến cho Đông Tảo không biết phải làm sao.



Đông Tảo bị biến cố này dọa cho hoang mang cùng cực. Nó mê man gật đầu “Là ta, A Tuy, ngươi sao vậy?”



Nó nói xong mới chú ý thấy thân thể Tiêu Tuy lung lay lung lay, sau đó, phân tách ra một bóng người khác. Bóng người đó chậm rãi rời khỏi thân thể của Tiêu Tuy, bay lên không trung.



Hai Tiêu Tuy xuất hiện trước mắt Đông Tảo. Một người thì mờ nhạt tầm thường, còn một người thì uy áp đến mức Đông Tảo không dám nhìn thẳng.



Nó ngây ngẩn cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không dám chảy ra, chỉ lăng lăng ngóng trông Tiêu Tuy đang bay lên không trung.


Hoài Tuy vốn định để tiểu tiên đồng đi kéo dài thêm một lúc, ai ngờ, Quảng Bình Quân đã xông đến, không thèm đếm xỉa lễ nghi lôi kéo hắn “Hoài Tuy Quân, hai viên tiên dược lần trước ngài cho ta có còn không? Có thể cho ta thêm không? Để cứu mạng!”



Nghe một vị thượng tiên cùng vai với mình nói vậy, Hoài Tuy không thể từ chối, chỉ đành lộn lại đi tìm dược thuốc cho Quảng Bình Quân.



Cùng lúc đó, dưới nhân giới đã là đêm khuya.



Bạch Vô Thường đứng trong điện Diêm Vương bẩm báo.



“Chẳng qua chỉ là câu cái hồn, vậy mà ngươi kéo dài đến tận bây giờ cũng chưa làm xong. Ngươi muốn đợi thêm ba mươi năm nữa, cho tên yêu quái kia tha hồ hưởng thụ hay sao!”



Bạch Vô Thường lấy lí do thoái thác “Cũng không phải thần không muốn làm, nhưng Tiên Quân lúc nào cũng ở cạnh Đông Tảo, thần không còn cách nào…”



Lời vừa dứt, một tên quỷ sai nhỏ đã từ ngoài chạy vào, đến trước mặt Diêm Vương ghé tai nói nhỏ.



Hai mắt Diêm Vương sáng lên “Thật không?”



“Thật ạ.”



Diêm Vương liếc nhìn Bạch Vô Thường.



Trong lòng Bạch Vô Thường dấy lên dự cảm không tốt, quả nhiên nghe Diêm Vương nói “Được rồi, số kiếp Tiên Quân qua rồi, hôm nay, ngài ấy vừa quay lại tiên giới, cái hồn kia, ngươi cứ yên tâm đi câu về đây cho ta đi.”



“Đi bắc cho ta cái chảo dầu lên, đun sôi một chút.” Diêm Vương lại sai tên tiểu quỷ bên cạnh.



Bạch Vô Thường miễn cưỡng quay lại nhân gian, không ngờ, y gặp ngay Đông Tảo trước rừng cây.



Bạch Vô Thường tăng nhanh tốc độ bám theo mùi hương của Đông Tảo, nhưng không hiểu sao, y tự nhiên lại ngửi thấy cả mùi của yêu quái Thạch Đầu. Bạch Vô Thường nhíu mày, đi lên phía trước một chút thì nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện. Tập trung nhìn nhìn, Thạch Đầu kia đang ngồi cạnh Đông Tảo cười ngu, một tay còn ôm vai Đông Tảo, luôn miệng nói “Đừng sợ, Đông Tảo, có ta bảo vệ ngươi rồi.”



Đông Tảo hồn nhiên không nhận ra tâm tư của tiểu yêu, thành thật nói với nó “Cảm ơn ngươi, Thạch Đầu.”



“Nên làm mà, nên làm mà.” Thạch Đầu nhìn chằm chằm mặt Đông Tảo, sung sướng đáp.