Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 61 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Đông Tảo hãy còn mê man chưa hiểu nguy hiểm trước mắt, nó chỉ biết tình hình có phần căng thẳng, tâm tư đều đang bị buồn bã bi thương xâm chiếm. Nó không hề biết, những thứ này đều vì nó mà đến.



Mặt khác, thái độ của hai tên quỷ sai hiển nhiên là kiên định hơn. Bọn chúng quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói với Bạch Vô Thường “Ngài không chỉ không câu hồn, mà còn cấu kết với đám yêu ma quỷ quái này, thì liệu lúc về địa phủ, ngài có thể không bị trị tội sao? Nếu bây giờ, ngài biết quay đầu hối cải, câu đi hồn phách kia, ít nhất ngài còn có cái gọi là lấy công chuộc tội, còn có cái để giảm nhẹ hình phạt.”



Đã nói đến nước này, Bạch Vô Thường cũng không muốn bày ra vẻ mặt giả dối nữa. Y hiểu rất rõ Đông Tảo không đáng phải chịu như thế, cho nên y cứng rắn đứng chắn trước nó và Thạch Đầu, nói “Tuy Tiên Quân đã quay về cương vị, nhưng ngài ấy cũng không nói không quan tâm đến chuyện nhân gian nữa. Bây giờ các ngươi muốn cường thế bắt người, chẳng nhẽ không sợ đến lúc ấy Tiên Quân trách tội hay sao?”



Hắc Vô Thường đứng cạnh cũng xuôi theo Bạch Vô Thường nói mấy câu hòa giải giúp bạn “Vậy thì… Cứ xem lại chút xem sao?”



Hai tên quỷ sai không nhúc nhích, chỉ vào Đông Tảo to tiếng chất vấn Hắc Bạch Vô Thường “Con chim này không chỉ sống nhiều hơn ba mươi mốt năm mà còn thuận lợi biến hình, xét trên phương diện nào cũng đáng bị trừng phạt, còn cái gì để xem?”



“Cứ coi như Tiên Quân tới thật, thì quy tắc của địa phủ cũng là quy tắc, người trong tam giới không ai được quyền thay đổi, chứ đừng nói đến Hoài Tuy Quân vốn là một người công tư phân minh!”



“Các ngài làm quỷ sai bao năm, ngay cả điều cơ bản như vậy cũng quên? Nếu như tùy tiện cho qua, vậy địa phủ dùng để bỏ trống, còn người ác thì sống lâu trăm tuổi ư?”



A Hồ nghe thấy Hoài Tuy Quân, trong lòng liền mạnh mẽ chấn động. Không phải hắn ngạc nhiên mà chỉ tại cái tên này quả thực quá uy áp, khiến cho tiểu yêu như hắn không tài nào thở nổi.



A Hồ cảm thấy kì quái. Bọn họ muốn câu hồn Đông Tảo, sao lại liên quan đến thần tiên?



Hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Đông Tảo “Đông Tảo, đệ biết Hoài Tuy Quân à?”



Tuy trong cái tên này cũng có một chữ “Tuy”, nhưng đối với Đông Tảo, Tiêu Tuy và Hoài Tuy vẫn khác nhau rất xa.



Do đó, nó lắc đầu “Không biết.”



Hồ ly thấy trong mắt nó thật sự là vẻ mê man, không giống như có biết Tiên Quân.




Hành vi giữ khoảng cách của Đông Tảo khiến Hoài Tuy mất mát. Nhưng hắn cũng hiểu thân phận mình thay đổi quá đột ngột, dẫn đến Đông Tảo khó mà thích ứng. Vì thế, hắn chỉ đành khắc chế bản thân, nắm tay Đông Tảo, thu lại uy áp của bản thân, nhìn bốn phía nói “Sao ở đây lại náo nhiệt thế này?”



Quỷ sai một người lại cúi đầu thấp hơn một người. Bọn họ không được đối xử đặc biệt như Đông Tảo, được hưởng tiên khí dịu dàng đến cùng cực của Tiên Quân. Đứng trước Tiên Quân đã giảm bớt uy áp, nhưng vẫn không ai dám ngẩng đầu lên. Mà Tiên Quân hỏi, quỷ sai cũng không dám không trả lời.



“Là, là thu hồn ạ.”



“Hồn ai?” Trong giọng nói Hoài Tuy lộ ra vẻ khó đoán.



“Của ta.” Đông Tảo hít mũi, nghĩ đến lời hứa lúc trước của mình, nhịn đau tạm biệt Hoài Tuy “Ta, ta đợi được ngươi rồi, giờ ta phải đi.”



“Đi đâu?” Hoài Tuy không buông tay, mà trái lại còn nắm chặt hơn. Ánh mắt của hắn theo sát Đông Tảo, có chút không không chế được mà lại tăng thêm uy áp, thiếu điều dọa cho mấy người kia nhũn cả chân.



Quỷ sai thầm lo sợ trong lòng. Bọn chúng tuy không thấy được động tác của Tiên Quân với tiểu yêu kia, nhưng bọn chúng lại nghe được sự quan tâm của Tiên Quân trong lời nói. Chẳng lẽ đúng như lời Bạch Vô Thường nói, Hoài Tuy Quân muốn xen tình riêng vào chuyện này sao?



“Đi chiên vạc dầu.” Đông Tảo thành thật đáp “Ta sống lâu hơn ba mươi năm, là lỗi của ta.”



“Chiên vạc dầu…” Hoài Tuy nhẩm lại ba chữ kia một lần, đầu ngón tay xẹt qua bàn tay trắng nõn của Đông Tảo, nhẹ nhàng xoa nắn.



Da thịt thế này mà cho vào vạc dầu chiên một lần, còn không phải muốn lấy mạng nó sao?



Trong lúc quỷ sai kinh sợ đứng chờ, Hoài Tuy rốt cuộc mở miệng “Làm sai bị phạt là chuyện bình thường, nhưng đó không phải lỗi của Đông Tảo, nên xuống vạc dầu hay lên biển đao, ta sẽ đi thay nó.”



Vừa dứt lời, quỷ sai đúng là bị dọa ngất. Chiên con chim béo kia thì được, chứ chiên Tiên Quân ai dám chiên?