Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 63 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


“Cái này, việc này…” Lần đầu tiên, Diêm Vương đứng trên địa bàn của mình mà lòng thấp thỏm không yên. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến việc Thượng Tiên lại xuống Địa Phủ.



Diêm Vương sợ Hoài Tuy hiểu nhầm, vội lôi sổ sinh tử ra cho hắn xem, đồng thời giải thích cho hắn hiểu nguyên nhân bọn họ đi bắt Đông Tảo “Trên sổ ghi con chim này ba mươi năm trước phải chết, cho nên ta mới cho quỷ sai đi câu hồn.”



“Giờ một con chim cũng được ghi vào sổ sinh tử cơ à?” Hoài Tuy hỏi.



“Chuyện này…” Diêm Vương ấp úng “Chuyện này thật ra ta cũng không rõ lắm, trong sổ sinh tử không ghi thêm gì khác.”



“Đông Tảo đúng ra là đã chết.” Hoài Tuy giải thích “Chỉ là đúng lúc ấy, nó bị một giọt hoa lộ trong phủ của ta rơi trúng đầu, mở ra linh thức, nên vẫn còn sống. Ta vô tình thay đổi số mạng của nó, tính đi tính lại đều là lỗi của ta. Giờ ta đến chịu phạt thay nó, cho dù là phạt như thế nào cũng không liên quan đến Đông Tảo.”



Diêm Vương không ngờ Thượng Tiên vì thế mà đến, nhất thời trán đẫm mồ hôi.



Kẻ nào sai thì phạt kẻ đó, điều này không sai, nhưng mà bảo ông ta vất Hoài Tuy Quân vào vạc dầu, có đi mượn cả nghìn lá gan khắp tam giới, ông ta cũng không dám.



“Nếu đã là sơ suất, vậy thì không cần truy cứu nữa. Làm phiền Tiên Quân phải cất công đi một chuyến đến đây để giải thích rồi.” Chuyện đến nước này, Diêm Vương cũng không phải người cố chấp, lập tức chừa đường lui cho mình.



Đám quỷ sai cũng câm như hến.



Hoài Tuy không quá để tâm chuyện này. Hắn còn đang nóng lòng quay về gặp Đông Tảo, nên chẳng nán lại nữa mà rời đi luôn.



Chờ Hoài Tuy đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.



Diêm Vương vốn chỉ muốn làm tốt công việc của mình, nên nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên thấy uất ức, quay sang giận chó đánh mèo trách mắng Bạch Vô Thường “Ngươi không nghe lệnh là có ý gì?”



Nói như vậy có nghĩa là muốn tước chức vị của y, đồng thời dụng hình một phen.



Bạch Vô Thường đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, nhưng khi nhớ tới tên tiểu yêu Thạch Đầu trên nhân gian, y lại lo lắng mình không ở đó, nó sẽ làm ra chuyện liều lĩnh. Vì thế, y hơi băn khoăn, không biết có nên cầu tình cho bản thân hay không?



Cũng may, Hắc Vô Thường đã kịp đứng ra nói đỡ cho Bạch Vô Thường “Đại nhân, nếu không phải Bạch Vô Thường ngăn cản, e là chúng ta đã dụng hình với Đông Tảo rồi. Khi ấy thì hậu quả còn khó vãn hồi hơn.”



Câu này quả thực không sai.



Diêm Vương không phản đối, cuối cùng chỉ phất tay áo bỏ đi, ném chuyện này ra sau đầu, không bao giờ nhắc lại nữa.
Nó phiền muộn.



Bạch Vô Thường càng phiền muộn. Y muốn giơ tay cốc đầu Thạch Đầu, nhưng lại không nỡ xuống tay, tim phổi dồn nén như muốn bùng nổ.



Tên tiểu yêu này không phải vô tâm mà căn bản là không có lương tâm! Đã không có lương tâm lại còn suốt ngày nhớ thương Đông Tảo nhà người ta!



Ở một nơi khác.



Đông Tảo ôm hai con mèo con thật chặt. Còn Hoài Tuy thì ôm nó trong lòng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trời, tiến vào tiên giới.



Nó kinh ngạc nhìn xung quanh, thầm nghĩ cảnh vật từng nơi từng nơi đều khác với nhân gian. Cái gì cũng đều thật mới mẻ.



Tiên thú kéo xe đứng cách đó không xa. Thân xe lượn lờ trong làn sương mù và ánh sáng bàng bạc, bánh xe thì dùng linh khí hóa thành.



Hai cái tai của tiên thú tròn tròn, kết hợp với cái đầu của nó thì trông vô cùng ngốc nghếch. Đông Tảo không nhịn được mà giơ tay sờ, bật cười.



Hoài Tuy ôm Đông Tảo lên xe, hai con mèo con vì tiến nhập tiên giới mà hôn mê, nặng nề ngủ say. Có lẽ bọn nó sẽ không tỉnh lại trong chốc lát.



Đông Tảo chưa quên chuyện Hoài Tuy nói có chỗ bị thương, gấp gáp muốn xem.



“Mau cởi y phục ra xem nào.” Nó vừa nói vừa chủ động cởi ngoại bào của Hoài Tuy.



Xe vững vàng chạy, mặc dù tốc độ nhanh như bay, nhưng bên trong vẫn rất êm ái, không hề có cảm giác xóc nảy.



Có điều nếu ai mà nhìn thấy tình hình trong xe, có khi đều bị dọa sợ nhảy dựng lên.



Hoài Tuy bị người đè dưới thân, lột hết quần áo. Đông Tảo tỉ mỉ chau mày quan sát thân trên một lượt, không phát hiện ra chỗ nào không bình thường xong mới chăm chú cởi đến quần Hoài Tuy.



“Chỗ nào bị thương thì phải nói với ta, đừng có mà xấu hổ.” Đông Tảo ra sức cởi quần Hoài Tuy, ân cần nói.



Sau đó, nó thật sự nhìn thấy Hoài Tuy có chỗ không ổn, mà tình trạng không ổn còn vô cùng nghiêm trọng.