Tiểu Phú Bà
Chương 141 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Hiện tại Chu Mộ Tu cảm thấy mình giống như trong hoàng cung chờ hoàng đế đến tuyển tú nữ, chỉ cần may mắn là có thể ở vị trí cao, điều khác biệt chính là họ phải sớm sinh con để có thể giữ vị trí cho mình, còn anh, có con xong bị vứt bỏ ngay lập tức.
Gió yên biển lặng qua mấy ngày, nhưng vẫn không được kim chủ “Triệu hoán”, anh lại có chút nóng vội.
Giả vờ ngẫu nhiên mà nhắn tín WeChat cho cô.
“Cô có rảnh không? Buổi tối tôi mời cô đi ăn cơm.”
Cô một lúc sau mới trả lời.
“Hôm nay không được, hẹn khi khác.”
Anh có chút thất vọng, cuối năm, công ty rất bận, mấy ngày nay anh đều rời công ty lúc 9 giờ tối, ngoại trừ tối nay về sớm để hẹn gặp cô. Không biết là cô tìm cớ bận hay thực sự có việc?
Bộ Hành thật sự rất bận, cô hiện tại đang ở khu nghỉ trên đường cao tốc.
Cô hôm qua đã làm thủ tục lấy xe ô tô, năm giờ chiều trở lại gian hàng, vừa lúc nhà xưởng gửi hàng mẫu tới.
Mười mấy đôi giày này là mẫu thiết kế cô gửi cho nhà xưởng từ một tháng rưỡi trước, cô có giục vài lần, họ kéo dài đến bây giờ mới gửi cho cô. Nếu không phải bị trì hoãn bởi tai nạn giao thông, cô đã sớm tới xưởng giục họ.
Cô đem từng đôi giày ra xem rất kỹ, lập tức phát hiện có vài yêu cầu cần điều chỉnh, đây không phải sản phẩm mà cô muốn.
Nhà xưởng mới này do cô tìm, có tên xưởng giày Gia Viên.
Bộ Hành tính đến tháng tư năm nay chỉ đặt ở Gia Viên một đơn, gồm hai mẫu, bốn trăm đôi.
Sau khi giao xong hàng hai bên không liên hệ với nhau, mãi đến tháng trước cô mới gửi mẫu thiết kế mới cho nhà xưởng.
Bởi vậy, Tôn Vĩ Dân có chút không xem trọng cô, sợ làm ra mẫu theo thiết kế đến chỗ cô cũng không được đơn đặt hàng gì, lãng phí thời gian. Nhưng thời điểm trong xưởng không bận nên cũng gửi xuống dưới xưởng, lệ phí cho mẫu thiết kế cũng đã thu, kết quả cố ý dây dưa, đem đơn của nhà khác sản xuất trước, sau nhìn lại thời gian không kịp, nên đã để cho tập sự của phòng thiết kế đứng ra làm ứng phó cho kịp thời gian.
Hôm nay Bộ Hành tìm tới, ông cũng chỉ tiếp cô cho có lệ một chút, trên mặt vẫn dáng vẻ ân cần, lại tiếp tục rót trà cho Bộ Hành.
Bộ Hành gõ nhẹ ba cái vào cạnh tách trà tỏ lòng biết ơn, cầm lên uống cạn.
Nhìn Tôn Vĩ Minh mặt cáo già xảo quyệt, cô lộ vẻ mặt đáng tiếc, “Cháu muốn đặt hai lô hàng, xem ra chỗ chú không có thời gian làm, chắc cháu phải sang xưởng khác làm."
Cô có thể nhìn ra ý tứ của Tôn Vĩ Minh, trên thực tế lúc tạm thời thử đặt hai lô hàng trước đã hơn sau tháng, thời điểm đó hàng hè đã bán hết, lúc chuyển mùa, cô không cần phải bổ sung hàng hoá.
Gia Viên cũng không am hiểu về khoản hàng thu đông này, cho nên sáu tháng cuối năm cô không tìm ông ta hợp tác, nhưng trên thực tế theo kế hoạch cô đã đem hàng đặt của xưởng ông ta bán cho mùa hè sang năm.
Tôn tổng vừa nghe lời này, thần sắc đổi đổi, “Có có, năm sau là khẳng định có thời gian làm, không biết lượng đơn của Bộ tiểu thư nhiều ít thế nào?”
Bộ Hành không cần suy nghĩ đã trả lời ông ta: “Mỗi màu hai lô ít nhất một nghìn đôi. Sản phẩm mới phải thay đổi mẫu, nếu vẫn như bây giờ cháu sẽ khẳng định là không xuống đơn."
Tôn tổng mắt sáng lên, cảm thấy cô không do dự mà nói ra số lượng luôn, tin tưởng cô không phải lâm thời nảy lòng tham, vội chủ động mở túi giày ra, lấy hàng mẫu ra xem, cau mày chấn động: “Hàng mẫu này tôi không xem trước, nếu tôi biết nó như quỷ thế này, tôi khẳng định không cho bọn họ gửi, quả thực rất mất mặt! Bộ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định nói bọn họ sửa lại thật tốt!"