Tiểu Phú Bà

Chương 172 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Bộ Hành biết người biết ta, có quan hệ phải dùng tới, gọi điện thoại cho Tưởng Dung hỏi thăm tin tức. Nghe cô nói xong, Tưởng Dung ngạc nhiên không thôi, “Cậu bị điên hả Bộ Hành? Muốn đi làm thật hả?”



Bộ Hành cảm thấy cô phản ứng thái quá, không khỏi buồn cười, “Không phải lần trước cậu bảo thật phí nếu tớ không đi làm à?”



“Tớ chỉ thuận miệng nói thôi! Cuộc sống của cậu thế là quá ổn rồi, làm gì phải bươn chải? Hơn nữa, cậu biết lương của một trợ lý thiết kế được bao nhiêu không? Chút tiền ấy không đủ để phát lương cho tiểu muội của cậu ở gian hàng!”



Tưởng Dung biết ba mẹ Bộ Hành mất sớm, để lại cho cô biệt thự cùng tiền gửi ngân hàng, tuy rằng không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng cũng đủ để cô ấy không phải lo mưu sinh.



“Hơn nữa cậu đã có đã kinh nghiệm hơn một năm thiết kế, lại đi làm trợ lý thiết kế thì quá thiệt thòi!”



Bộ Hành cảm thấy không có vấn đề gì, cô đúng thật không có kinh nghiệm làm việc ở công ty. Tò mò hỏi, “Lương giám đốc thiết kế của Bella là bao nhiêu?”



“Lương của giám đốc thiết kế tớ không biết cụ thể là bao nhiêu, cứ cho là khoảng trăm vạn một năm đi! Nhưng tớ nghe nói lương của nhà thiết kế chính được hơn ba vạn, cuối năm tiền thưởng cũng cao."



Bộ Hành nghĩ thầm, lương cũng cao mà! Bao dưỡng một người đàn ông một năm cũng phải đến vài trăm vạn.
Vị thiết kế chính liếc mắt cực nhanh đánh giá Bộ Hành, chỉ hơi gật đầu, ngồi xuống bàn đối diện cầm bản đăng ký lên xem. Bộ Hành lại cảm giác đôi mắt cô ta dừng ít nhất một giây trên quần áo của mình. Cô hôm nay cố ý mặc áo khoác nhung màu xanh đậm mua ở cửa hàng “Chu”, cái áo này trên thị trường có giá 5.679 nhân dân tệ, không giảm giá.



Cũng khoảng mười giờ, xe Chu Mộ Tu chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của Trác Chu. Tiểu Lý “Ồ!” một tiếng, nói nhỏ, “Ai không có mắt lại đi chiếm lấy vị trí đỗ này chứ?”



Mọi người của Trác Chu đều biết, xe màu đen của Tiểu Chu tổng thường xuyên đỗ ở vị trí đầu của bãi đỗ xe phía đông, dần dà nơi này liền thành vị trí đỗ xe của Tiểu Chu tổng, không ai tùy tiện đỗ ở vị trí này.



“Chúng ta tìm chỗ khác đỗ đi.”



Chu Mộ Tu thuận miệng nói, nhìn thoáng qua chiếc xe đó, xe bọ màu xanh đậm quen quen. Xe đã đi lên phía trước, nhìn không được biển số xe, Chu Mộ Tu hơi ngồi dậy, tay đã ấn chốt ở cửa, “Để tôi xuống trước.”



Tiểu Lý lập tức dừng xe lại.



Chu Mộ Tu đẩy cửa xuống xe, đi ngược lại vài bước, biển số xe rất quen. Đúng thật là xe cô ấy. Trong xe không có ai, anh nhìn quanh bốn phía, cô lúc này đang ở trên địa bàn của anh.