Tiểu Phú Bà
Chương 292 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Mọi người đều cho rằng ông chủ tiếp tục đi lên phía trước, nhưng Chu Mộ Tu dẫn đầu đi về hướng Bella.
Tô Mạn Lệ có chút ngoài dự đoán, năm ngoái vinh dự duy nhất của trung tâm thiết kế được dành cho Bella, năm nay so sánh mà nói thật sự Sula rất xuất sắc, cô nghĩ rằng Chu tổng qua bàn Sula uống rượu sẽ không có chuyện đến bàn của Bella.
Lúc này không khỏi nhìn Bộ Hành đang ăn, rồi cũng không thấy có gì lạ.
Ngô Vi trong lòng biết rõ, kế hoạch ban đầu không có Bella.
Chu Mộ Tu đã dự định đi đến trung tâm lưu trữ và vận chuyển ở phía trước, nhưng nhìn thấy một ai đó vẫn chăm chú dùng bữa liền có chút khó chịu, chuyển hướng, đến bàn của Bella.
Những người khác của Bella cũng không nghĩ tới, thụ sủng nhược kinh* cầm ly vội đứng lên.
(*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ)
Chu Mộ Tu đã đứng sau Bộ Hành.
Bộ Hành lúc này mới buông đũa, cầm ly nước đang uống dở đứng lên.
Chu Mộ Tu nói hai câu khen thưởng và động viên, cùng chạm ly với mọi người.
“Ôi!” Một vị giám đốc nhìn Bộ Hành, “Đây không phải là cô Bộ vừa rồi được nhận lì xì hai mươi vạn đây sao? Vận khí tốt như vậy, tôi phải đến thơm lây một chút mới được!”
Vừa nói vừa cầm bình rượu trên bàn đổ đầy ly rượu của mình, nhìn Bộ Hành.
Bộ Hành trong bữa ăn đến bây giờ không uống một ngụm rượu nào, cầm lấy ly nước trái cây trên bàn, xin lỗi nói: “Xin cho phép cho tôi uống nước trái cây thay rượu, buổi tối tôi còn phải lái xe.”
Vị giám đốc này đã uống nhiều, không nghĩ tiểu cô nương không nể mặt mình, không cho là đúng nói: “Tìm một người lái xe hoặc một chiếc taxi là được mà, ngày tốt như vậy nhất định phải uống một chén! Nào, đầy ly đầy ly.”
Nói xong ấn ly nước trái cây trong tay Bộ Hành xuống, chủ động rót rượu cho Bộ Hành.
Sắc mặt Chu Mộ Tu trở nên lạnh lùng, trách giám đốc Lưu không có mắt, rồi thấy hối hận vì anh chăm chăm đến đây gây phiền toái cho cô.
Đã nói đến mức này, cũng nể mặt mọi người đang nhìn vào, Bộ Hành đành phải cầm ly rượu. Dựa vào ghế bên cạnh đẩy đẩy, chân cố ý lùi lại sau một bước dẫm lên đôi giày bóng loáng của ai đó. Chu Mộ Tu bị dồn nén, biết cô muốn đổ lỗi cho mình, cố ý mà như vô tình liếc mắt với Ngô Vi.
Ngô Vi chột dạ, vội nói, “Giám đốc Lưu, giám đốc Trịnh của trung tâm lưu trữ và vận chuyển đang vẫy tay với anh! Lần trước không phải anh nói muốn cùng anh ta đấu rượu? Anh vẫn nên giữ lại để sang kia mà uống!” Nói xong kéo giám đốc Lưu đi về phía trước.
Ông giơ tay cắt ngang anh ta, “Chờ tôi một chút.”
Nói xong, quay đầu đi vào nhà.
Chu Mộ Tu đứng ở cửa chờ, trong lòng biết lão nhân này chính là người hàng xóm tặng hoa cho cô, hóa ra anh đã hiểu lầm, vì nghĩ người tặng hoa là nam nhân trẻ.
Ông lão rất nhanh trở lại cửa, trong tay cầm một túi xách nhỏ.
Đưa cho anh, “Tiểu nha đầu đó đã ra ngoài, cô ấy nhờ tôi gửi cái này cho anh.”
Chu Mộ Tu không nhận ngay, vội vàng hỏi: “Cô ấy đi đâu ạ? Còn nói gì nữa không bác?”
“Tôi không biết. Cô ấy chỉ nhắn nếu anh đến, hãy đem cái này cho anh.”
Ông lão hài hước, “Có muốn không?” Làm vẻ thu tay về.
“Muốn chứ ạ!” Chu Mộ Tu cuống quýt với tay nhận lấy.
“Nhìn trắng trẻo, tướng mạo sáng sủa không tồi mà tính tình lại nôn nóng!” Ông lão nghĩ thầm, ngáp một cái rồi đóng cửa lại.
Chu Mộ Tu lấy hộp trong túi ra, trên hộp có logo anh quen thuộc.
Bên trong là đồng hồ nam, cùng thương hiệu với đồng hồ anh đang đeo.
Cô có ý gì đây? Quà năm mới à? Hay là quà chia tay?
Hơn nữa cô không nói một tiếng liền biến mất, cô xem anh là cái gì?
Anh dựa vào cửa nhà cô, cảm thấy trong lòng bị đè nén, tức giận, hỗn loạn.
Tự chế nhạo mình, từ khi anh gặp cô, trái tim anh chưa bao giờ được yên.
- ---- mình biết mỗi ngày mình đăng một chương thế này rất ít so với sự quan tâm của các bạn, mình cũng đang rất cố gắng này, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện nha, chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ <3 <3