Tiểu Phú Bà

Chương 34 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Vì thế, ỷ vào điểm này, hằng ngày chính là:



“Bộ Hành, anh muốn uống nước!”



“Bộ Hành, cắt cho anh quả táo!”



“Bộ Hành, anh tới giờ uống thuốc rồi!”



“Bộ Hành, thuốc rất đắng, anh muốn hôn!”



Bộ Hành từ đầu còn phản ứng lại, nhưng đến giờ thì không quan tâm, xem như cô không nghe thấy, kệ Chu Mộ Tu cứ nằm một chỗ mà kêu cô.



Không ngạc nhiên khi có người nói, nam nhân luôn sống ấu trĩ như suy nghĩ của một đứa trẻ. Bộ Hành cũng dần dần chấp nhận tính anh.



Nhưng có người được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy cô không để ý tới mình, anh lại đến gần cô, ôm hôn cô rồi thò tay vào trong áo sờ sờ nơi nào đó, chỉ chốc lát lại bị cô dọa cho ăn sầu riêng.



Phòng trăng mật này không thoải mái lắm, Bộ Hành quyết định trốn ra ngoài, vừa cửa ra thấy con chó lớn màu vàng đang đứng vẫy đuôi hóng gió ở sân, cảm thấy có khi xuống chơi với nó còn dễ chịu hơn.



Hầu hết những người khách sáng sớm đều đi ra ngoài, nhà trọ rất yên tĩnh.



Bộ Hành vừa ăn táo vừa đi xuống cầu thang, đi vào đình hóng gió.



Trên bàn cờ đá, còn có hai ly trà đang uống dở, chắc lúc trước có người chơi cờ ở đây.



Cô ngồi hóng gió, vuốt tóc, không bị Chu Mộ Tu quấy rầy, cuối cùng đầu óc cũng thảnh thơi được chút.



Không lâu sau đó, Chu Mộ Tu cũng xuống dưới, tinh thần phấn chấn, ngoài giọng nói có chút như bị bóp nghẹt, thì bộ dáng không có biểu hiện gì của bị cảm.



Anh ấy đi đến bàn đá, ngồi đối diện cô, “Muốn chơi một ván không?”



“Cờ tướng á? Tôi không biết chơi.”



“Đơn giản mà, để anh dạy cho em.” Chu Mộ Tu xếp lại bàn cờ.



Bộ Hành lười biếng ngồi gặm táo, hiện tại lười động não, “Tôi chỉ biết chơi cờ năm quân, dùng quân trắng đen.”



Chu Mộ Tu không nói nhiều, đi vào phòng bên cạnh tìm Cường ca, quả nhiên có cờ trắng đen. 



Một lần nữa ngồi vào phía đối diện, đem cờ tướng để sang một bên, để cờ trắng đen lên, “Chơi như thế nào? Em dạy anh đi.”



Bộ Hành giương mắt nhìn anh, “Anh không biết chơi thật à?”



“Lừa em làm gì, nhưng anh sẽ học rất nhanh.”



Bộ Hành không biết thế nào đột nhiên liên tưởng đến việc giường chiếu, cảm thấy mình bị tẩu hỏa nhập ma.



Chu Mộ Tu đâu biết tâm tư của cô, dáng vẻ rất hứng thú, “Chúng ta chơi ba ván, ai thắng hai ván là sẽ thắng.”



Bộ Hành hồ nghi, “Thắng thì được gì?”



“Nếu anh thắng, buổi tối em phải cùng tắm với anh.”



Bộ Hành không thể không đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng rất may mắn bây giờ ban ngày chỉ có con chó vàng.



Có một kiểu người, nói mà không biết xấu hổ, khuôn mặt còn làm người khác cảm thấy khí độ thanh hoa, trời quang trăng sáng.



Bộ Hành cười lạnh, “Anh cảm thấy tôi với anh da mặt ai dày hơn?”



“Ừ...... Để anh nhìn xem.”



Nói xong, Chu Mộ Tu cúi người về phía trước, vươn ngón trỏ quẹt nhẹ vào gò má trắng trẻo của Bộ Hành.



Chẳng biết xấu hổ đem mặt mình đến trước mặt cô, “Em sờ thử anh xem.”



“Vô lại!”



Bộ Hành mắng xong còn chưa hết giận, không chút thương hương tiếc ngọc mà vươn tay dùng sức véo má anh.



“Này!” Chu Mộ Tu nhăn mặt, nhưng cũng không né tránh, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, “Đánh là thương, mắng là yêu!”



Bộ Hành không biết nói gì. Lười suy nghĩ tại sao anh ấy lại có thể từ một quý công tử tự phụ, lạnh lùng lại biến thành một kẻ vô lại đôi khi lại còn trẻ con.



Cô nào có biết Chu Mộ Tu đã tìm được bí quyết trị cô, cô mạnh mẽ anh sẽ nhường, cô xa cách anh sẽ tiến đến gần, cô bị động anh sẽ chủ động.



“Sao nào? Nếu em thắng em nói thế nào thì sẽ là thế ấy.” Chu Mộ Tu vẫn tiếp tục thuyết phục cô.



Bộ Hành nghĩ thầm, không phải anh muốn tắm chung sao! Lại nói cờ năm quân là sở trường của cô, khả năng thắng cao.



Cô còn có một tâm tư khác.



Kỳ nghỉ tết này, ở cương vị lãnh đạo doanh nghiệp nói gì thì nói anh cũng có phần nhàn rỗi.



Ở trước mặt cô, anh đã hoàn toàn bỏ lớp mặt nạ như không có gì kìm hãm, không có chỗ nào kiêng kỵ mà giống như trẻ con, có lẽ bản thân cô cũng nên thoải mái mà hưởng thụ khoảng thời gian này, về sau cũng có hồi ức tốt đẹp mà nhớ tới.



Bởi vậy, cô cũng không từ chối, trả lời: “Thì chơi.”



Cờ năm quân quy tắc đơn giản, Bộ Hành nói một lần Chu Mộ Tu đã hiểu ngay.




Bức ảnh này thậm chí làm anh cảm thấy cô đã yêu anh.



Sau một buổi chiều vui vẻ, hai người mời Chu Chu và rau chân vịt cùng nhau đi ăn tối.



Trở lại Lưu Phương Ổ khi chỉ còn có hai người, Chu Mộ Tu nói: “Hành à, chúng ta về sau cũng mở một quán trọ tại đây, làm một đôi thần tiên cổ tích.”



Bộ Hành không trả lời. Theo ý kiến của cô, cô và anh ấy đều là những người có tham vọng, sẽ không muốn làm người ngao du sơn thủy. Thật nhàm chán khi bảo cô ở đây một thời gian dài.



Anh ấy lại càng không thể vứt bỏ trách nhiệm của mình, có mấy vạn người dựa vào Trác Chu để kiếm cơm. Anh ấy sẽ trở thành doanh nhân trẻ nhất và có triển vọng nhất trong nước, hiện tại điều này có lẽ đã đạt được.



Anh vừa rồi nói những lời kia, cũng chỉ là nhất thời, nói cho hay mà thôi.



Nhưng nơi này để sống chậm cũng không tồi.



Đi đến hành lang trên lầu, Chu Mộ Tu nhận một cuộc điện thoại, hình như là nhà gọi tới.



Bộ Hành muốn tránh đi, định đi trước một bước trở về phòng, ai ngờ lại bị anh kéo tay lại. Bộ Hành không biết làm gì, chỉ có thể đứng cạnh anh.



Chu Mộ Tu nhìn cô, nói chuyện điện thoại: “Con không xuất ngoại, đang ở trong nước thôi.”



Tạm dừng một chút, anh nói: “Mẹ, con có người con yêu rồi.”



Bộ Hành tay run lên muốn thoát ra, lại bị anh nắm chặt.



Chu Mộ Tu nhìn cô, “Vâng, con đang bên cạnh cô ấy.”



“Cô ấy rất đẹp.”



Bộ Hành dùng sức véo anh, Chu Mộ Tu không dao động, giữ chặt cô như cũ.



Anh có chút buồn bã mà cười cười, nhìn cô đôi mắt giận dữ, “Con nghĩ cô ấy không yêu con.”



Tắt điện thoại, anh lúc này mới buông cô ra.



Bộ Hành không thèm nhìn anh, đi thẳng mở cửa ra.



Chu Mộ Tu không vội đi vào, một mình đứng ở hành lang, nhìn những ngọn đồi xanh nơi xa xa.



Bộ Hành có chút bối rối, cô không phải kẻ ngốc, biết Chu Mộ Tu thích cô, không phải kiểu có thiện cảm đơn giản như lúc đầu, nhưng lại là lần đầu tiên nghe anh thừa nhận với người thứ ba, đặc biệt người đó lại là mẹ của anh.



Cô không biết mình hiện tại đang vui vẻ hay sợ hãi nữa. Bây giờ anh và cô giống hai người đang yêu nhau, cô không phải sợ mẹ anh, điều cô lo sợ chính là tình cảm của anh đối với cô đang nồng nhiệt rồi chuyển sang nhạt nhẽo cho đến một ngày nào đó sẽ biến mất.



Sẽ có một ngày như thế, không phải sao?



Cô bị sốc, chính mình đã không còn thanh cao như lúc trước, cô cho rằng đó chỉ là một giao dịch tiền bạc, vẫy vẫy tay có thể nói tạm biệt.



Cô rất khát nước, cô rót cho mình ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch.



Sao anh ấy còn chưa vào? Có phải đang buồn hay không?



Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại cô cũng đã bắt đầu đau lòng vì anh!



Cô càng uống nhiều, nghĩ thầm uống say mới tốt.



Cô thậm chí xả đầy nước trong bể tắm, cô muốn vừa tắm vừa uống rượu.



Thật lâu sau, anh mới bước vào phòng.



Tắt nước cho cô, anh ngồi ở sô pha nhăn mày nhìn cô, “Sao em lại uống nhiều như vậy?”



Rốt cuộc anh cũng đã vào phòng! Trong men say, cô cười cười, “Anh không phải muốn tắm chung sao? Tôi muốn tắm chung. Anh có muốn hái vài bông hoa hồng trong sân hay không? Tôi thích hoa hồng.”



“Em có chắc không?”



Không cần suy nghĩ thêm, Bộ Hành bắt đầu cởi quần áo.



Cô hôm nay mặc áo thun dài tay có mũ, kéo quần áo của cô xuống, cổ áo đã cởi đến bả vai trắng như tuyết, nhưng vẫn không cởi được.



Cô bắt đầu nóng nảy, nhìn anh cầu cứu.



Chu Mộ Tu thở dài, giúp cô kéo áo hướng lên trên. Cô lúc này ngoan ngoan mà giơ tay lên, để mặc anh ấy giúp cô.



Cô chỉ còn mặc nội y màu đen trên người.



Họng Chu Mộ Tu không kìm nén được mà nuốt nước miếng, anh đã mặc giúp cô nội y này lúc sáng.



Cô chủ động sát vào người anh, kéo anh vào bồn tắm: “Chu Mộ Tu, anh sẽ luôn yêu tôi sao?”



“Sẽ luôn.” Anh nhẹ giọng nói, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, ôm cô ngồi vào đó.



Bộ Hành ôm cổ anh rồi bỗng dưng bắt đầu khóc: “Tôi đã cảnh cáo anh, tôi sẽ không kết hôn, anh cũng không cần phải yêu tôi!”



Chu Mộ Tu ôm cô, lúc này vạn phần hối hận vừa rồi đã gây áp lực cho cô ở hành lang.



Đau lòng mà hôn cô, “Hành Hành, anh sẽ không ép em làm bất cứ việc gì. Anh yêu em, đó cũng là việc riêng của anh.”