Tiểu Phú Bà

Chương 392 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Cô không muốn lãng phí thời gian, nên tự mình vào trước tìm nguyên vật liệu. Đi dạo đến mười hai giờ, vẫn không thấy bóng dáng Từ Giai đâu.



Bộ Hành đến một tiệm bánh ngọt quen thuộc ở vị trí trung tâm thị trường ăn trưa ở đó.



12 giờ rưỡi, Từ Giai gọi điện thoại đến, hỏi: “Cô đang ở đâu? Tôi đang ở cửa, cô lại đây đi.”



Bộ Hành trong lòng vô ngữ, nói thẳng: “Cô đến tiệm bánh ngọt ở giữa trung tâm đi!”



Tắt điện thoại.



Năm phút sau, Từ Giai đến, ngồi đối diện với Bộ Hành, cố ý giơ tay nhìn đồng hồ. Bộ Hành bật cười, thời gian dài như vậy không thấy đâu hóa ra đi mua đồng hồ, nói vậy cô cũng từng thấy Chu Mộ Tu trên tay mang đồng hồ loại đó, muốn cùng anh ta dùng đồng hồ đôi đây mà.



Đến muộn như vậy, trên mặt Từ Giai không có chút áy náy gì, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi.”



Bộ Hành chỉ vào túi to ở ghế bên cạnh, “Tôi đi dạo được hơn nửa rồi, chỉ còn hai gian hàng cuối cùng bên tay trái là chưa vào.”



Từ Giai nghi ngờ, “Cô biết chúng ta phải dùng nguyên vật liệu như thế nào không? Đưa tôi xem nào.”



Bộ Hành nhấc túi để lên bàn.



Từ Giai cầm một xấp màu linh tinh ra xem, tiện tay lật lật trong túi, trong lòng không để bụng.



Quả nhiên chỉ là một người mới, khuynh hướng chủ đạo còn nắm không chuẩn, chỗ này ít nhất có một nửa Bella không cần dùng đến.



Bộ Hành khiêm tốn hỏi: “Có được không ạ? Dương Tiếu hôm trước mang tôi và Chu Dung Dung đi đến kho vật liệu của phòng kỹ thuật học tập, nhưng tôi chỉ hiểu một chút về vải lông.”



Thật ra ở trong túi này, một nửa bảng màu là của Bella, một nửa kia cô thuận tay lấy cho MOCO.



Phong cách giày MOCO và Bella không giống nhau. Bella đã là một thương hiệu lớn, có nhiều loại sản phẩm đặc biệt thành công nhất phải kể đến giày thể thao và giày thời trang nữ.



Còn MOCO trước mắt chỉ chuyên về giày trẻ em, đặc biệt điều đầu tiên Bộ Hành đảm bảo ở khâu chất lượng và cũng chú trọng ở khâu thiết kế, cho nên mới có thể có một vị trí nhỏ ở thị trường giày trẻ em như thế.



Ngược lại Từ Giai lúc này thể hiện thái độ tiền bối, chỉ vào lấy ra mấy bảng màu, “Cái này tương đối phù hợp với phong cách Bella, đi tiếp nào, bắt đầu xem từ phía bên này đi.”



Hai người đi vào một gian hàng, nhìn nguyên vật liệu.
Nghĩ lại trạm điện ngầm cũng gần đây, cô một lần nữa nhấc hai túi lên động viên tinh thần hăng hái đi về hướng trạm tàu điện ngầm.



Sau khi bước vào trạm, toàn thân cô đổ mồ hôi, tay cũng bị sức nặng của túi thít chặt đến đỏ tím cả ngón tay.



Mọi người đi ngang qua ai cũng nhìn cô cười cười.



Hôm nay biết Chu Mộ Tu trở về, cô trang điểm nhẹ nhàng một chút.



Áo ngắn Givenchy kết hợp với quần dài khiến dáng người cô thon dài yểu điệu, hơn nữa mái tóc xoăn dài hơi rối lại thêm phần quyến rũ, hơn nữa rất hiếm khi cô mang theo túi Gucci.



Dáng cô cao, khuôn mặt của cô thuộc kiểu “Mặt sang chảnh”. Cô biết chỉ cần cô trang điểm nhẹ, trong đám đông sẽ thực nổi bật.



Huống chi bây giờ còn có hai túi đen khổng lồ không hợp nhau được đặt bên trái bên phải cô, không có chỗ ngồi, cô đứng ở vị trí dễ thấy ở hai hàng ghế, thỉnh thoảng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.



Bộ Hành cũng không để ý, nhìn màn hình thời gian phía đối diện, năm giờ hai mươi, chắc chắn là anh về rồi.



Qua mấy trạm là đến sân ga cạnh Trác Chu.



Mất hơn mười phút, cô cũng đem được hai túi đen to trước cửa tòa nhà Trác Chu. Lấy thẻ nhân viên trong túi xách đeo vào cổ trước khi vào cửa.



Khi đến cửa thang máy, Bộ Hành mệt đến kiệt sức, đi cả ngày, chân và bàn chân của cô cũng đau mỏi.



Cô hít một hơi và ấn gọi thang máy.



Thang máy “Đinh” một tiếng, một người phụ nữ ung dung ưu nhã, với chiếc túi LV trên tay. Người phụ nữ đó tự nhiên liếc nhìn trán đổ mồ hôi trắng nõn của cô gái, ánh mắt rơi xuống thẻ nhân viên của cô, dừng một giây rồi lại đưa tầm mắt nhìn mặt cô, chủ động gật đầu.



Bộ Hành nghĩ rằng thang máy không có người, cũng lịch sự cười cười đối với người phụ nữ đó, di chuyển chiếc túi đen chắn đường dịch dịch sang một bên.



Sau khi người phụ nữ bước ra, Bộ Hành cong lưng đẩy mạnh hai chiếc túi to vào thang máy, ấn số tầng.



Khi cửa thang máy nhanh chóng khép lại, người phụ nữ kia cũng quay đầu lại tầm mắt vừa vặn với Bộ Hành.



Bộ Hành đột nhiên cảm thấy khuôn mặt cùng khí chất của người phụ nữ này có gì đó rất quen.