Tiểu Phú Bà

Chương 41 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Bộ Hành đuổi theo phía sau, nhỏ giọng kêu, “Đi cửa sau!”



Chu Mộ Tu đã đi qua văn phòng đầu tiên, ngồi bên trong là giám đốc Kim của trung tâm thiết kế và Tô Mạn Lệ, hai người đang nói chuyện gì đó.



Giám đốc Kim chỉ nhìn thấy một bóng đen lớn đi qua cửa, trong chớp mắt, ngạc nhiên, “Vừa rồi là… Chu tổng sao?”



Tô Mạn Lệ quay đầu lại, người đi qua rất nhanh nên cô cũng không biết chuyện gì. Trong lòng lấy làm lạ, Chu tổng đi nhanh qua cửa như vậy, có chuyện gì mà đi đến trung tâm thiết kế lại không dừng ở đây?



Giây tiếp theo, Bộ Hành cũng gõ cửa đi qua.



Tô Mạn Lệ mắt sáng lên, đứng dậy, “Chuyện vừa rồi cứ như vậy nhé, tôi đi trước đây.”



Chu Mộ Tu đi đến trước cửa phòng thiết kế, thiếu chút nữa là bước thẳng vào, cẩn thận quay đầu nhìn thì thấy Bộ Hành đi vào cửa sau.



Bộ Hành vội vàng đi qua cửa, chỉ nghe có người đang hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”



Đi qua đoạn dài hành lang, Chu Mộ Tu quẹo phải đi vào phòng thiết kế bằng cửa sau. 



Còn vài phút nữa đến giờ tan tầm, mọi người đều bắt đầu uống trà, ngắm cá, nói chuyện phiếm. Bầu không khí đang nhẹ nhàng, thấy cửa sau tiến vào một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đáng lẽ không nên xuất hiện ở chỗ này, đi ngang qua tổ thiết kế, dừng lại ở Bella.



Tất cả mọi người đều sững sờ.



Tôn Hiểu Hiểu đang pha trà, lúc quay mặt lại có người chặn đường, thấy xách theo tài liệu còn tưởng rằng là người mua sắm hay là người của phòng bên kia, không khách khí mà nói: “Thật ngại quá, làm ơn tránh đường!”



Chu Mộ Tu quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đi vào trong.



Tôn Hiểu Hiểu che miệng, hoảng sợ mà kêu: “Chu…… Chu tổng!”



Tiếp theo Bộ Hành cũng từ sau theo vào, chỉ vào bàn bên cạnh bàn của cô, thuận miệng liền nói: “Đặt ở dưới đất này đi.”



Chu Mộ Tu quả nhiên làm theo.



Đây là tình huống như thế nào?



Mọi người nhìn nhau, tiếp theo mọi ánh mắt đổ dồn trên người Bộ Hành.



Tô Mạn Lệ lúc này cũng lại đây.



Câu đầu tiên cô nói: “Bộ Hành! Em đã về!”



Bộ Hành thần sắc bình tĩnh tự nhiên, “Vừa rồi lúc ở cửa thang máy em gặp được Chu tổng, Chu tổng rất lịch sự mà giúp em mang vật liệu lại đây.”



Ngay sau đó xoay mặt nhìn Chu Mộ Tu nói: “Cảm ơn Chu tổng!”



Tô Mạn Lệ lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của Chu Mộ Tu, mỉm cười, “Chu tổng luôn luôn quan tâm đến cấp dưới!”



Chu Mộ Tu chưa nói gì, nhìn về phía Tô Mạn Lệ, “Kim Võ Dương có ở đây không?”


Chỉ nghe trên cửa có âm thanh vọng lại, người bên trong nói câu: “Dài dòng!”



Bên ngoài hai người nhìn nhau cười. Chu Mộ Tu cùng chú Chung đi ăn cơm.



Vấn đề đã được giải quyết đúng như dự kiến, Chu Mộ Tu nhanh chóng ăn một bữa no nê rồi rời khỏi Trác gia, vội vàng đi về đường Hành Sơn.



Bộ Hành nhận được WeChat Chu Mộ Tu liền một mình lái xe về nhà, trong lòng ít nhiều có chút không vui, lâu ngày không gặp như vậy, thái độ của anh sao lại lạnh lùng như thế?



Nghĩ rằng đêm nay anh không tới, cô tìm Tưởng Dung cùng nhau ăn cơm, hai người vui vẻ tâm sự đến 10 giờ mới ai về nhà nấy.



Cho nên, Bộ Hành ngược lại về còn muộn hơn so với Chu Mộ Tu.



Chu Mộ Tu lẻ loi đứng ở cửa, đã đứng hơn mười phút.



Di động gọi không được, chuông cửa ấn liên tục, cửa thì gõ liên hồi, anh còn bị nhà hàng xóm nói một trận.



Anh nhìn cô đi ra thang máy, trừng mắt nhìn cô đang ngạc nhiên, lẩm bẩm hỏi: “Đi đâu thế?”



Bộ Hành kìm nén vui mừng trong lòng, nói thật: “Tôi đi ăn cơm với bạn.”



Chu Mộ Tu bắt đầu bất mãn. Anh trong lòng nhớ cô, hơn hai mươi phút đã ăn cơm xong, vô cùng lo lắng chạy đến đây, kết quả thì ngược lại người ta ở ngoài ăn nhậu chơi bời cho đến tận bây giờ.



Anh trầm giọng nói: “Lại đây đi!”



“Làm gì?” Nhìn mặt anh ấy tỏ ra mạnh mẽ nhìn cô, Bộ Hành tự nhiên thấy hơi chột dạ.



Nghĩ thầm, sau này cài khóa vân tay cho anh, để anh dùng vân tay đi vào, về sau anh đến cũng không phải chờ nữa.



Thấy cô bất động, Chu Mộ Tu ánh mắt càng sốt ruột, thúc giục cô, “Ngốc à! Đứng đấy làm gì? Lại đây mở cửa đi chứ.”



“Ừ.” Bộ Hành tiến lên một bước.



Đặt ngón tay lên, của vừa kêu “Tích” một tiếng, anh nhanh chóng một tay mở cửa, một tay ôm cô kéo vào trong nhà.



Ngay khi vừa đóng cửa, cô đã bị ấn vào cửa, anh hôn cô mãnh liệt.



Trong giây lát anh phải dừng lại vì hơi cay, nhíu mày, “Em cùng người khác đi ăn đầu cá băm ớt hả? Lại bảo không chuẩn đi!”



Bộ Hành ôm sát cổ anh, nửa người dưới dính sát vào anh, nhướng mày khiêu khích, “Đã ăn đấy! Ai bảo anh không ở đây!”



“Anh nói thế khi nào! Muốn ăn chỉ được đi ăn cùng anh!” Chu Mộ Tu không cam lòng lại hôn cô, nuốt lưỡi cô, chỉ trong chốc lát, toàn bộ miệng bị lây vị cay đến tê dại, còn cay hơn nhiều so với lần trước hai người cùng ăn.



Muốn trốn à! Anh trợn mắt lên dừng lại, nâng mông bế cô lên, “Đi đánh răng nào!”



Bộ Hành bám lên người anh giống như một con gấu túi, đắc ý mà cười, chủ động hôn anh, vừa hôn vừa nói: “Tôi đêm nay ăn phải quỷ cay!”



Chu Mộ Tu cười to, thì thầm trong miệng cô: “Hành Hành, đêm nay anh sẽ làm cho em biết thế nào là ma là quỷ!”