Tiểu Phú Bà

Chương 43 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Từ Giai trở về nhà sau ngày làm việc, vừa vào cửa nghe thấy tiếng mẹ mình ồn ào. Cô trong lòng lại phiền chán, tức giận hỏi người giúp việc, “Lại cãi nhau với ba tôi à?”



Giúp việc nơm nớp lo sợ: “Vâng. Ông nội đến ạ!”



Lúc sau như muốn nói gì đó lại thôi, không nói gì nữa mà đi vào nhà.



Từ Giai cũng không để ý, chỉ thấy kỳ lạ, “Con về rồi đây sao mẹ ồn ào thế?”



Mẹ cô lâu lâu lại cãi nhau với ba cô, Từ Giai sớm đã quen với việc này. Tuy nhiên, cả ba cô hay mẹ cô đều rất kiêng nể ông nội, vì dựa vào ông nội và giao tình với Trác gia, bọn họ mới có gia sản như ngày hôm nay, cả nhà ăn sung mặc sướng không phải lo nghĩ về kinh tế.



Cô đi vào phòng khách, chỉ thấy mẹ cô đang xô đẩy ba cô, mắng: “Từ Chính Vi, ông là người không có lương tâm! Tôi đang nghĩ không biết thế nào để tìm ra con tiện nhân kia, hóa ra ông lén mua nhà mang người đi trốn! Thế mà ông còn gạt tôi nói chấm dứt quan hệ với cô ta rồi!”



Từ Giai nghe được vấn đề mấu chốt, “Mua nhà gì cơ?”



Bà Từ quay đầu thấy con gái đã về, vội kéo tay cô khóc lóc kể lể: “Giai Giai, con về đúng lúc lắm! Con không phải đang muốn biết vì sao ba con không cho con mua xe nữa sao? Ông ta đem tiền đi mua nhà nuôi con riêng rồi!”



Từ Giai nghi ngờ, “Con của ai?”



“Còn có thể của ai nữa? Con của Vu Tiểu Ni, cô ta đang có bầu năm tháng rồi! Ba con bỏ ra hai nghìn vạn mua biệt thự cho cô ta đấy!”



Từ Giai lạnh lùng, xoay mặt nhìn về phía ba cô đang ngồi trên sô pha, bị mẹ cô quở trách mà vẫn không nhúc nhích, hỏi: “Mẹ con nói có phải sự thật không?”



Từ Chính Vi chớp mắt, không dám nhìn thẳng vào con gái.



Việc này chắc chắn không phải là giả rồi. Từ Giai giận sôi máu, ném túi xuống liền hỏi: “Nhà ở đâu? Con sẽ đuổi con tiện nhân đó đi!”



Bà Từ lau nước mắt, “Ông ấy không nói! Nếu biết, mẹ có thể ngồi yên ở đây sao?”



Tâm trạng tốt của Từ Giai đã hoàn toàn biến mất, phiền chán mà buông lời tàn nhẫn: “Về sau con được gả đến Chu gia, tôi sẽ không để chuyện Từ gia ảnh hưởng đến con!”
Việc này cũng đã qua được một thời gian, tinh thần Từ Giai sa sút rất nhiều, cũng không quan tâm để ý đến công việc. Cũng may cô là quản lý, giao việc cho cấp dưới làm vì thế nên cô vẫn hoàn thành công việc. Cô phải bổ sung hai mẫu thiết kế nhưng cô thật sự không có tâm tư, nên để cho Giang Kỳ Nhã giúp cô làm.



Không lâu sau, đã bổ sung được gần hai mươi mẫu mới, Tô Mạn Lệ nói Bộ Hành thông báo với mọi người mang theo mẫu của mình đến phòng họp để tiến hành đánh giá và chọn lựa.



Tất cả mọi người đều vào vị trí, Bộ Hành đến văn phòng giục Tô Mạn Lệ, phát hiện trong không có người, liền nhìn sang cửa phòng giám đốc Kim đang khép hờ, nghe được giọng nói của Tô Mạn Lệ.



Cô gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng giám đốc Kim: “Mời vào.”



Đẩy cửa ra, ngoài Kim tổng và Tô Mạn Lệ, còn có Chu Mộ Tu.



Trên tay anh ấy đang cầm thiết kế hàng mẫu cô vừa đóng dấu, chắc chắn ba người vừa rồi đang thảo luận về cuộc họp sắp tới của Bella.



Chu Mộ Tu lúc này đang nhìn cô.



Bộ Hành nhỏ giọng nói: “Giám đốc Tô, cuộc họp bắt đầu rồi ạ!”



Tô Mạn Lệ gật đầu, nhìn về phía Chu Mộ Tu và Kim Võ Dương, giải thích: “Chúng tôi còn có thêm mẫu được bổ sung cần phải đánh giá.”



Giọng nói của cô nhỏ lại, cười nói: “Bộ Hành lần này cũng thiết kế hai mẫu.”



“Thế à?” Chu Mộ Tu khẽ nhếch tài liệu hàng mẫu trong tay lên, “Các mẫu này không có gì nổi bật lắm, đã có thiết kế hàng mẫu bổ sung vậy chúng ta cùng đi xem thế nào.”



Kim Võ Dương trong lòng suy nghĩ, vừa rồi nói chuyện Chu tổng cũng đã có chút không hài lòng đối với những mẫu giày này, nhưng chủ nhiệm là Từ Giai, Chu tổng không phải đang không hài lòng với Từ Giai sao?



Chu Mộ Tu đã đứng lên, cùng Tô Mạn Lệ đi ra cửa, Kim Võ Dương vội vàng đuổi theo.



(Continue....)