Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 53 : Chuyện tốt liên tiếp đến

Ngày đăng: 16:53 27/05/20


Đoàn người cùng nhau đi vào nhã gian đã đặt sẵn ở Thiên Hương lâu, quả nhiên trên bàn chỉ toàn là đồ ăn, không có một chút rượu nào, Diệp Lệ là vì ngày mai còn phải tiếp tục thi đấu cho nên không thể uống rượu được, còn Dự vương cùng Diệp Thừa Nguyên vì chiếu cố Diệp Lệ, nên cũng không có ý định uống.



Diệp Thừa Nguyên nhìn một lượt các món ăn được bày trên bàn, hơn phân nửa đều thứ mà tiểu nữ nhi nhà hắn thích ăn, trong lòng lại âm thầm đánh giá Dự vương, bản thân hắn trở về hầu phủ đã hơn ba tháng, mỗi ngày ba bữa đều cùng nữ nhi dùng bữa, tất nhiên sẽ biết được khẩu vị của nữ nhi, xem ra Dự vương cũng hiểu biết về nàng nhiều không kém.



"A! Cá tươi xắt lát!" Diệp Thiên cao hứng chỉ vào một đĩa đồ ăn trên bàn, hào hứng giới thiệu, "Cha, cha, người xem, món cá này ăn cực kỳ ngon luôn đó! Con đã cùng ca ca đến ăn thử qua, cũng cùng Ngôn ca ca nếm qua rồi, cha lát nữa nhất định người cũng nhất định phải nếm thử đó."



Diệp Thừa Nguyên cười to một tiếng, "Được, món ăn Thiên Thiên đề cử, phụ thân nhất định phải nếm thử mới được."



Diệp Thiên ân cần gắp cho mẫu thân một miếng cá, thả vào trong chén của nàng, "Mẫu thân người cũng nếm thử một chút nha."



Mạnh thị lại nhíu mày, cá này hương vị nặng như thế, sao Thiên Thiên lại thích đến vậy nhỉ? Diệp Thừa Nguyên phát hiện nàng nhíu mày, vội vàng gắp lấy miếng cá đó thả vào chén của mình, "Cái này ta thích, để ta ăn."



Diệp Thiên nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân, bình thường mẫu thân cũng thích ăn cá như nầng mà, hôm nay làm sao vậy, có lẽ món cá này làm không hợp khẩu vị của người rồi.



Bởi vì ngày mai Diệp Lệ còn phải thi đấu tiếp, vì để cho hắn nghỉ ngơi sớm một chút, cho nên một bữa cơm này mọi người đều ăn rất nhanh, chỉ cần ăn no bụng liền trở về không tiếp tục ngồi lại bình phẩm hay nói chuyện phiếm gì nữa.



Những hạng mục sẽ khảo thí trong ngày thứ hai là phụ trọng (*), đấu vật, thương kỵ binh.



(*) Phụ trọng 負重: Vác nặng, ý ở đây giống như bộ môn cử tạ bây giờ vậy, mà ta nghĩ dùng cử tạ sợ không thích hợp, cũng chưa biết nên thay bằng từ gì cho hay nữa nên đành để vậy luôn.



Nếu nói ngày đầu tiên thi bắn cung là sở trường của Diệp Lệ thì mấy hạng mục khảo thí trong ngày thứ hai này lại chính là sở đoản của hắn. Hắn năm nay chỉ mới có mười lăm tuổi, xương cốt chưa hoàn toàn cứng cáp, trưởng thành, xét trong nhóm thiếu niên đồng lứa cũng xem như là cường tráng cao lớn, nhưng nếu đi so với những nam tử đã ngoài hai mươi thì vẫn chưa thể sánh bằng. Cho nên thành tích phụ trọng cùng đấu vật cũng không quá tốt, chẳng qua hạng mục thương thì lại kỵ binh không tệ, hắn vẫn thường luyện tập, so chiêu cùng với Trịnh Hàn và các thị vệ khác của Dự vương phủ, lại có thêm kinh nghiệm thực chiến cùng đám người đến ám sát hắn lần trước, cho nên loại giao chiến ở cự ly gần này, hắn cũng không chút áp lực nào, tự tin vững vàng ngồi trên lưng ngựa, một thanh trường thương xuất ra như rồng gặp nước, lưu loát, mạnh mẽ, dứt khoát khiến cho người ta kinh sợ.



Diệp Thiên nhìn thấy ca ca đi ra từ trường thi có chút ủ rũ, xuống tinh thần, trong lòng bồn chồn, lo lắng, nàng cũng không phải lo lắng đến thành tích của ca ca, mà là sợ hắn bị thương.
Hỉ mạch? Là cái gì? Diệp Thiên nhìn sắc mặt hưng phấn, đầy vui sướng của phụ thân, xác định đây là một chuyện tốt, lúc này nàng mới nghi hoặc nhìn nhìn Dự vương.



Dự vương cười cười xoa mặt nàng, "Chính là nói Thiên Thiên có thêm tiểu đệ đệ." Bên trong đôi mắt phượng đen như mực của hắn thoáng ẩn hiện một tia ảm đạm, nếu như Thiên Thiên cũng có thể...



Diệp Thiên bỗng chốc liền hiểu ra, mẫu thân có thai!"Nương, quá tốt rồi!" Nàng vừa định bổ nhào vào người mẫu thân, lại may mắn kịp thời ngừng lại, thân thể vừa chuyển, liền nhào vào người ca ca, "Ca ca, quá tốt rồi, trong bụng mẫu thân có tiểu đệ đệ! Chúng ta lại có thêm một đệ đệ, muội sắp được làm tỷ tỷ!"



Diệp Thừa Nguyên cười ha ha một tiếng, "Không phải đệ đệ, là muội muội, muội muội khả ái giống như Thiên Thiên!"



"A, muội muội sao?" Diệp Thiên sửng sốt một chút, lại tiếp tục cười vui vẻ: "Muội muội cũng tốt, con có thể dẫn nàng đi chơi."



Diệp Lệ trợn tròn mắt, rốt cục cũng kịp phản ứng lại, nhà bọn hắn lại sắp có thêm thành viên mới. Hắn vô cùng cảm kích nhìn về phía Dự vương, hình như từ khi Thiên Thiên định thân cùng Dự vương, vận khí của nhà bọn hắn liền chuyển biến trở nên ngày càng tốt hơn, mỗi lần đều là gặp dữ hóa lành, đến lúc này, một nhà bốn miệng cũng sắp biến thành một nhà năm miệng ăn luôn rồi.



Dự vương tiếp đến ánh mắt của Diệp Lệ, có chút không hiểu rõ, nhạc mẫu có thai, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cũng không phải ta làm...



Mạnh thị đã sinh một trai một gái, cũng tính là người từng trải, có kinh nghiệm, Lộc y chính lại dặn dò vài câu, đôi mắt nhỏ sáng ngời liền nhìn về phía Diệp Thừa Nguyên. Mạnh thị, Diệp Lệ, tiểu vương phi lão đều đã chẩn trị qua, Dự vương là lão không có hi vọng rồi, đoán chừng qua thêm bao nhiêu năm nữa cũng không dùng tới lão một lần, nhưng còn hầu gia xem ra rất cần lão chẩn trị đâu.



Dự vương nhìn thấy ánh mắt của lão liền biết lão đang suy nghĩ gì, bị hắn chọc cho có chút buồn cười, vì làm cho lão hết hi vọng, cho nên mở miệng nói: "Hầu gia lặn lội đường xa trở về, còn không biết tổn thương trước kia đã khỏi hẳn chưa, chi bằng cũng để cho Lộc y chính xem qua mạch một lần đi."



Diệp Thừa Nguyên sững sờ, Lộc y chính liên tục gật đầu, "Lặn lội đường xa rất dễ làm cho vết thương cũ tái phát, hầu gia ngài tuyệt đối không thể chủ quan."



Diệp Thừa Nguyên cũng không tiện từ chối, đành ngồi vào bên cạnh bàn vươn tay cho lão xem mạch, Lộc y chính vui mừng khấp khởi sờ lên cổ tay của hắn, ngưng thần cẩn thận xem mạch, kiểm tra qua gần nửa ngày mới đành từ bỏ ý định, tin tưởng hầu gia người ta cũng không có cần đến lão, lúc này mới đứng lên nói: "Hầu gia thân thể rất tốt." Nói xong liền ủ rũ cúi đầu ôm hòm thuốc bước đi, ngay cả chủ tử cũng quên chào.