Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 1121 : Một giấc ngủ thật dài
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Editor: May
Cho đến khi không trung lộ ra một tia màu trắng bạc, thẳng tới màn hình IPOD trong tay cô dần dần tối tăm, cô mới giống như bừng tỉnh từ trong hồi ức, thở dài một hơi, lảo đảo đứng dậy.
Ba mẹ Cố Ninh Thư bồi cô ngồi một đêm, chạy nhanh qua muốn đỡ lấy cô, lại bị cô phất phất tay, ý bảo bọn họ không cần đi theo chính mình.
Trong nháy mắt đi ra bệnh viện, có gió mát sáng sớm mùa hè chậm rãi thổi quét qua gò má, trong ngõ hẻm cách đó không xa, người bán hàng rong thét to bán bữa sáng và người đi đường lui tới tăng thêm một phần hơi thở khỏi lửa nhân gian cho thế giới này.
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời có chút bụi tối, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mùa hè hai năm trước, khi bọn họ cùng nhau đến Bắc Kinh báo cáo, khi đó, trời xanh lam, mây thật trắng, về sau lúc hết thảy đều không có phát sinh, bọn họ vừa cười vừa thảo luận ước mơ với cuộc sống đại học, còn có tranh chấp sau khi tốt nghiệp nên đi nơi nào ở lại nơi nào.
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời có chút bụi tối, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mùa hè hai năm trước, khi bọn họ cùng nhau đến Bắc Kinh báo cáo, khi đó, trời xanh lam, mây thật trắng, về sau lúc hết thảy đều không có phát sinh, bọn họ vừa cười vừa thảo luận ước mơ với cuộc sống đại học, còn có tranh chấp sau khi tốt nghiệp nên đi nơi nào ở lại nơi nào.
Hiện tại... hết thảy đều đã thay đổi...
Trình Thi Đồng cúi đầu, móc điện thoại di động của mình từ trong túi áo khoác ra, soạn một tin nhắn gửi cho Tiểu Thỏ: Cố Ninh Thư qua đời.
Sau đó, liền thả điện thoại di động lại trong túi áo, hỗn loạn trở về ký túc xá, trực tiếp ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.
Trong mộng, anh vẫn cười ôn nhu với mình, bàn tay thon dài trắng nõn dùng sức xoa ở trên đầu cô, anh hỏi cô: Buổi tối muốn ăn cái gì??
Cô nói: Em muốn ăn mặn! Thật mặn!! Tốt nhất có rất nhiều rất nhiều thịt!!
Một giấc này, cô ngủ rất lâu rất lâu, có lẽ là bởi vì vì trong khoảng thời gian này tâm quá mức mệt mỏi, cô cần một giấc ngủ thật dài đến làm cho mình nghỉ ngơi, có lẽ là bởi vì cô quá không bỏ được Cố Ninh Thư trong mơ, cho dù về sau trong mông lung có chút tỉnh lại, nhưng vẫn cưỡng bách chính mình tiếp tục nằm ngủ.
Cứ như vậy ngủ từ sáng sớm thẳng đến đêm khuya, khi cô cuối cùng ngủ không đi nữa, lúc tỉnh lại, cô mò di động qua nhìn thoáng qua, phía trên có vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến từ Tiểu Thỏ, một tin nhắn cuối cùng nói là: Tớ ở khách sạn bên ngoài trường học của cậu, nhanh gọi điện thoại lại cho tớ.
Trình Thi Đồng thở dài một hơi, trực tiếp nhấn tên Tiểu Thỏ một cái, gọi điện thoại ra ngoài.