Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 1129 : Giấy viết lời nhắn
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Editor: May
"Cắt..." Trang Manh Manh và Dương Tuyết Cần làm mặt quỷ lẫn nhau, sau đó nhìn thoáng qua thấy qua thầy giáo Hứa đang đi về phía bọn họ, ngoan ngoãn đứng vững không động.
Sau khi chụp hết ảnh tốt nghiệp, tất cả bạn học đều ngồi xuống ở trên bãi cỏ, vây thành một vòng tròn.
Thầy giáo Hứa liền đứng ở trong vòng tròn đó, cười tủm tỉm cầm lấy một chồng chất giấy, nói với nhóm sinh viên vây quanh chính mình: "Hôm nay chính là ngày cuối cùng các em ở trường học, bốn năm trước, các em từ trời nam biển bắc tụ tập đến nơi đây, bốn năm sau, các em lại từ nơi này, từ đây trời nam biển bắc khó gặp lại nhau, thầy là người từng trải, cho nên liền nói với các em vài câu thật lòng, quý trọng hôm nay thật tốt, mọi người nhìn lại một chút nhóm bạn học ngồi bên cạnh chính mình, hôm nay từ biệt, có lẽ tương lai mười năm, hai mươi năm, các em đều khó có thể nhìn thấy đối phương."
Kèm theo lời của thầy giáo Hứa, các bạn học ngồi dưới đất lập tức một trận xôn xao, mỗi người đều quay đầu nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh mình.
Bên tay phải Tiểu Thỏ ngồi Cận Mặc, bên tay trái chính là Trang Manh Manh, một người là người phối hợp làm việc ăn ý bốn năm đại học, một người là cùng một bạn tốt chung đụng ở ký túc xá sớm chiều bốn năm.
Lúc trước, cô chỉ ngóng trông chính mình nhanh chóng tốt nghiệp, hiện tại, cô lại đột nhiên sinh ra một tia cảm giác thương cảm.
"Trong tay thầy, có một xấp giấy, phát cho các em, chính là cho các em một tờ có thể chia làm hai nửa, trên mặt mỗi tờ viết một câu nói, phân biệt cho hai vị bạn học ngồi bên cạnh mình." Thầy giáo Hứa tiếp tục cười tủm tỉm nói với bọn họ: "Bốn năm đại học, nhất định là có rất nhiều lời, các em còn chưa kịp nói với hai bên, hôm nay, thầy liền cho các em một cơ hội như vậy, đương nhiên, nếu có bạn học phải ngồi cách bạn học mình muốn gửi lời quá xa, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các em sau này trở về tự mình gửi tin nhắn, ai bảo vừa rồi lúc thầy dạy cậu tùy tiện ngồi, chính các em không nắm lấy cơ hội chứ."
"Trong tay thầy, có một xấp giấy, phát cho các em, chính là cho các em một tờ có thể chia làm hai nửa, trên mặt mỗi tờ viết một câu nói, phân biệt cho hai vị bạn học ngồi bên cạnh mình." Thầy giáo Hứa tiếp tục cười tủm tỉm nói với bọn họ: "Bốn năm đại học, nhất định là có rất nhiều lời, các em còn chưa kịp nói với hai bên, hôm nay, thầy liền cho các em một cơ hội như vậy, đương nhiên, nếu có bạn học phải ngồi cách bạn học mình muốn gửi lời quá xa, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các em sau này trở về tự mình gửi tin nhắn, ai bảo vừa rồi lúc thầy dạy cậu tùy tiện ngồi, chính các em không nắm lấy cơ hội chứ."
Tiếp đó một đám bạn học, lập tức vui vẻ lên.
Sau khi thầy giáo Hứa nói dứt lời, liền cầm giấy trong tay lần lượt phát chi từng bạn học một.
Tiểu Thỏ cầm được tờ giấy trắng kia, sau đó trực tiếp xé thành hai nửa, mà hôm nay trước khi đến, thầy giáo Hứa bảo các cô tự mình mang bút tớ đây, hóa ra là ý đồ này ư.
Cô cầm bút trong tay, quay đầu đi, nhìn thoáng qua Cận Mặc ngồi ở bên tay phải của mình, anh đang cúi đầu, nghiêm túc cầm giấy trắng trong tay chia thành hai nửa.