Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 440 : Tắm rửa giúp em 2

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Trình Chi Ngôn nghe vậy, bút chữa bài thi trong tay tạm dừng một chút, sau đó quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, yên lặng quay người lại nói: "Em chịu đựng một chút, anh còn mấy bài thi liền chữa xong rồi."



???



Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh.



Anh còn có mấy bài thi liền chữa xong rồi??



Cô muốn đi tắm rửa cùng anh muốn chữa bài thi có cái gì liên hệ sao...



"Cái kia..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, xoay người một cái từ trên giường xuống, kì kèo mè nheo chạy đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt nói: "Vì sao phải đợi anh chữa xong bài thi a?? Em tắm rửa một cái rất nhanh a."



" Chờ anh sửa xong bài thi rồi tắm rửa giúp em." Trình Chi Ngôn cúi đầu, hơi hơi nhíu mi, bút lông màu đỏ trong tay gạch chéo trên bài thi, sau đó mới liếc Tiểu Thỏ một cái nói: "Nếu không thì em tắm rửa như thế nào?"



"Em dùng hai tay rửa a..." Tiểu Thỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tay em lại không có bị thương... Không phải chỉ cần chân không dính nước là được sao??"



"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật đầu, "Đừng có gấp, lập tức xong."



"..."




Không phải...



Bước chân Tiểu Thỏ lại lui về phía sau hai bước, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải rồi.



"Loại chuyện này, bản thân em tự làm thì tốt rồi, thật sự.... Thật sự không cần phiền toái anh..." Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc hướng tới Trình Chi Ngôn cười cười, hai cái cánh tay không tự giác liền đan chéo ở trước ngực.



Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn cô.



Sau một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng thanh âm trầm giọng nói: " Em xấu hổ??"



"..."



Nếu không thì??



Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, chẳng lẽ cô còn có thể thật sự gật đầu đồng ý Trình Chi Ngôn tắm rửa cho mình a...



Cô cũng không phải đứa bé ba tuổi rồi...



"Lúc trước là ai để trần từ trong phòng tắm trần trụi chạy ra quấn anh, làm cho anh mặc quần áo cho cô??" Khóe miệng Trình Chi Ngôn đột nhiên hiện ra một chút tươi cười, anh hướng tới Tiểu Thỏ đi tới hai bước, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu, đôi mắt tràn đầy đều là ý cười nhìn cô nói: "Không phải nói cả đời đều để cho anh mặc quần áo cho em sao?"



"Em em em..." Tiểu Thỏ nhịn không được lại lui về phía sau một bước, lắp bắp nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lúc trước còn trẻ không biết a... Hơn nữa, cái lúc ấy em còn nhỏ a...Đứa bé a... Có cái gì xấu hổ."



"Vậy bây giờ trưởng thành liền xấu hổ rồi hả??" Trình Chi Ngôn mỉm cười, tay thon dài trắng nõn nắm giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô có cơ hội tiếp tục lùi phía sau.



"Uh`m..." Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu