Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 957 : Ướt áo lông
Ngày đăng: 18:27 30/04/20
Editor: May
Trình Thi Đồng cúi đầu nhìn áo khoác lông vũ ướt đẫm của mình, nhiều giây sau, mới ngẩng đầu lên, có chút lúng túng cười cười nói với Cố Trừng Tịch: "Thẹn thùng... làm dơ sàn nhà của anh."
Cố Trừng Tịch thấy cô còn sững sờ ở nơi đó, nhịn không được duỗi tay trực tiếp kéo khóa kéo áo khoác lông vũ trên người cô ta, giọng nói bất đắc dĩ nói: "Sàn nhà dơ thì dơ thôi, lát nữa anh lấy cây lau nhà lau một chút là được, ngược lại em, sao còn thất thần?? Quần áo đều ướt, còn không vội vàng cởi áo khoác xuống."
"Ừ..." Trong nháy mắt Trình Thi Đồng nhìn thấy anh duỗi tay cởi áo khoác của mình, nhịn không được cúi đầu ưm một tiếng, trong giọng nói lại có thể mang theo một tia dễ thương nói không nên lời.
Tay Cố Trừng Tịch hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sóng quang lưu chuyển của cô, còn có gò má trắng nõn non mịn của cô, không biết rõ vì sao, lại có thể cảm giác trên người mình, cũng sinh ra một cỗ cảm giác nóng rang.
Tay Cố Trừng Tịch hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sóng quang lưu chuyển của cô, còn có gò má trắng nõn non mịn của cô, không biết rõ vì sao, lại có thể cảm giác trên người mình, cũng sinh ra một cỗ cảm giác nóng rang.
Anh thu tay về, khó khăn đưa mắt nhìn sang nơi khác, giọng nói bình thản mà ôn nhuận nói với cô: "Xin lỗi, vừa rồi đường đột, em tự cởi áo khoác xuống đi, anh đi phòng ngủ lấy đồ cho em mặc trước."
Anh nói xong câu đó, liền xoay người đi về phía phòng ngủ.
Bật đèn phòng ngủ lên, nhìn cảnh tượng một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt, Cố Trừng Tịch cảm giác cảm giác nóng rang trên người kia của mình, tựa hồ hơi tốt hơn một chút.
Anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, duỗi tay kéo cửa tủ quần áo ra, ánh mắt xẹt qua một hang quần áo xếp hàng gọn gàng sạch sẽ kia, sau đó duỗi tay cầm một món áo khoác lông dài màu đen đi ra.
"Cố... Trừng Tịch..." Trình Thi Đồng choáng váng đỡ tường, đi đến cửa phòng ngủ của anh, cúi đầu hô một tiếng tên anh.
Kiện áo khoác lông vũ ướt chèm nhẹp kia còn mặc ở trên người cô, chỉ là khóa kéo bị kéo ra một chút.
Cố Trừng Tịch xoay đầu lại, nhíu lông mày lại nhìn cô, trầm giọng nói: "Sao còn chưa cởi quần áo ướt sũng xuống, em như vậy sẽ cảm mạo."
Anh vừa nói, vừa xoay người, ném áo vừa lấy từ trong tủ quần áo ra đến trên chiếc giường lớn mềm mại phía sau, sau đó đi giúp Trình Thi Đồng cởi áo khoác trên người xuống.