Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 1 : Tiểu Thất Khương gia

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Nữ tử trong gương có làn da trắng ngần, mặt mày vui buồn đan xen, dù không mở miệng cũng sinh động như đang cười. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan rất tinh xảo. Mày lá liễu, miệng anh đào chúm chím. Khóe môi hơi cong, liền lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Mái tóc đen như mực được búi cao lên nhờ kim bộ diêu [1] nạm bảo châu. Dù tuổi còn nhỏ cũng đã có bộ dáng của tiểu mỹ nhân. Nàng ngồi đó, toát nên ý vị dịu dàng tĩnh lặng, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người bình thản.



“cô nương, thái thái đại phòng (thái thái: phu nhân) làm người khoan dung, sao có thể dạy ra một cô nương như vậy? Con mèo trắng thường xuyên được ôm kia có ánh mắt thực hung, rất là dọa người. Tính tình thực giống thập nhất cô nương.”



Lục Phù xoay người, khom lưng mang khuyên tai giúp cô nương nhà mình, trong phòng không có người ngoài, nghĩ sao liền nói vậy. Hiển nhiên, nàng đang nói tới thập nhất cô nương nhà đại lão gia mới tới quận thủ phủ (quận thủ là một chức quan) gần nửa tháng.



Nữ tử trong gương cười nhợt nhạt, trong mắt có chút suy nghĩ, “Ân, thực giống nhau.”



Chính là câu nói kia, dạng chủ tử gì thì người bên cạnh đều như vậy. Đương nhiên, mèo con kia cũng được tính vào đó. Chẳng qua lời nói này của Lục Phù cũng chưa hẳn đã đúng. Thái thái đại phòng kia, cũng không phải là người khoan dung như vẻ bề ngoài.



Những ngày gần đây, trong nhà tiếp nhiều khách, người tới từ quận Nam Dương xa xôi, là phu thê đại phòng Khương gia. đi theo, còn có thất gia Khương Vi, thập nhất cô nương Khương San đều là hậu bối Khương gia, đồng lứa với Khương Viện.



Đại nha hoàn Lục Phù đang oán giận, người được nói tới chính là thứ nữ của đại phòng, mới chỉ sáu tuổi, nhưng vô cùng điêu ngoa tùy hứng. Thập nhất cô nương này tới làm khách ngày thứ nhất, liền gân cổ khóc nháo hồi lâu chỉ vì bánh ngọt phù dung không hợp khẩu vị. Làm một nhà quận thủ phủ đều bị bất ngờ, đến cả lão gia đại phòng cũng mất hết mặt mũi.



Mấy lần chạm mặt sau đó, đều là bộ dạng vú nuôi không rời một bước, vừa gặp mình là đích nữ ( con gái dòng chính) nhị phòng cũng chỉ qua loa lấy lệ gọi một tiếng, “Thất tỷ tỷ hảo”, liền mang người rời đi, không chút quy củ!



Khương Viện nghĩ tới hẳn là kết quả [2] nội trạch của đại phòng, tay mềm khảy nhẹ viên trân châu trên khuyên tai vài cái, liền đứng dậy khoác thêm khăn choàng vai bích la, mang người đi tới chủ viện.


“cô nương, vẫn là để nô tì trở về một chuyến. Người bên cạnh chân tay không lưu loát, lại để người phải đợi lâu.” Tân Chi là nha đầu đắc dụng nhất bên cạnh Khương Nhu, rất được tin cậy.



“Chạy nhanh chút, còn phải đi thỉnh an thái thái.” Lại ngầm trách thập nhất tham hư vinh, ỷ vào nhỏ tuổi, liền không biết xấu hổ mà đòi hỏi đồ trang sức của nàng.



“cô nương, ngài chính là có lòng dạ quá tốt, lại hào phóng. Sao không thấy thất cô nương thưởng nàng một ít đồ vật.” trên đường tìm một chỗ ngồi, Giản Vân hầu hạ cô nương nhà mình nghỉ ngơi chút, chờ Tân Chi trở lại.



“Sao ngươi biết thất muội muội ra tay không hào phóng? không thấy thất muội làm trò trước mặt cha, ra chủ ý cho thái thái. Đem tâm phúc bên cạnh thái thái Đường mụ cho đại gia sai sử sao.”



Đại gia này là bào huynh (anh ruột) của Khương Nhu, là con trai độc nhất do Kỷ thị lưu lại, trưởng tử của quận thủ đại nhân tên Khương Nam. Nghĩ tới Đường mụ kia dầu muối không ăn, Khương Nhu liền nhớ tới Trương mụ bị trúng gió đang ở thôn trang ngoài thành, vốn là bà tử mà Kỷ thị lưu lại chăm sóc Khương Nam. So với Đường mụ, Trương mụ muôn vàn cái tốt.



Đáng tiếc mệnh Trương mụ không tốt, mắt thấy đại gia sắp hành quan lễ ( làm lễ trưởng thành cho nam tử), phụ thân chuẩn bị cầu cái chức quan cho Khương Nam. Mắt thấy ngày lành sắp tới, cố tình lại bị trúng gió. thật tiện nghi cho kẻ bên người Hứa thị kia, xui xẻo mà!



Giản Vân thấy ngũ cô nương nhắc tới Đường mụ thì vẻ mặt không cao hứng, sao lại không biết cô nương nhà mình khăng khăng một mực không thích thái thái, giận chó đánh mèo, à là đánh người. Liền ngậm miệng, không dám nhiều lời.



[1] Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.



[2] Kết quả: ý tác giả là, trong trạch đấu, các vị phu nhân cao tay thường sẽ không hãm hại con của các di nương, mà thường nuôi dưỡng hư hỏng hoặc không học hành giỏi giang, chỉ biết ăn chơi thôi ấy….