Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 18 : Tiểu Thất được che chở

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


Edit: 1900



Trong chính phòng Phi Di đường, hai cánh cửa gỗ hơi hơi mở ra tạo thành một khe hở nhỏ. Chẫm rãi, có người đang lùi dần ra phía ngoài cửa. Là chân quần áo Chử sắc ngắn của bà tử, người này chính là Lãnh mụ mụ làm việc bên người ngũ cô nương.



Trước kia Lãnh mụ mụ chính là thân thích bà con xa của lão phu nhân Khương gia. Về sau, khi nhị phòng rời quận Nam Dương, lão phu nhân là sợ ngũ cô nương chịu thiệt thòi, đặc biệt đưa bà xuống phòng của ngũ cô nương. một bên giúp đỡ ngũ cô nương thu xếp mọi thứ trong phòng, về phía Hứa thị chính là cấp tên tuổi để Hứa thị kinh sợ.



đã quá nửa giờ Hợi, đương lúc tối lửa tắt đèn, các phòng trong phủ sớm đã nghỉ ngơi, trong Phi Di đường có Lãnh mụ mụ trực đêm ở gian ngoài, trên người khoác kiện áo đơn, lén lút sờ soạng trên hành lang theo hướng nhĩ phòng.



*Giờ Hợi: từ 21 giờ đến 23 giờ khuya.



*Nhĩ phòng: phòng của hạ nhân.



Dưới ánh trăng, dáng lưng bà hơi cúi, hai tay áo trống rỗng, theo bóng người đi lại, nhoáng một cái...



….



“Ai đó?” Giọng điệu gắt gỏng của Đỗ bà tử trong phòng bếp kêu lên, bà ta vừa mới đi uống rượu về, còn bị thua tiền đổ xúc xắc, vừa nằm xuống liền có người gõ cửa, liền nổi cáu lên tiếng. đã vậy còn không nghe thấy tiếng trả lời, cố tình người kia một vừa hai phải không chịu bỏ qua, gõ cửa mãi không ngừng. Đỗ bà tử đành phải nhấc chăn bông lên, chân giẫm lung tung lên giày vải, vừa lải nhải vừa cầm chiếc đèn dầu đi mở cửa.



Bóng người ngoài cửa còn chưa rõ, đã bị người mạnh mẽ đẩy vào trong. Vừa muốn mở miệng chửi bới, lại bị người ta tát cho một bạt tai, thật là rớt cả hồn.



“Đồ vô dụng! Câm điếc hay sao!” Lãnh mụ mụ nhổ một ngụm nước bọt vào Đỗ bà tử, cả người ngồi lên ghế, duỗi tay cào cào tóc mai lại, trong mắt là chán ghét nói không ra lời.



đang tốt tự nhiên bị lão phu nhân đuổi xuống nhị phòng, tiền tiêu vặt hàng tháng bị giảm mất ba phần không nói, đã vậy thuộc hạ lại toàn một đám ngu dốt không hiểu nịnh bợ.


Khương Dục rót chén trà cho hắn, sắc mặt trước sau như một, chỉ có miệng hơi mỉm cười, lời nói lộ ra hiền hòa tri giao, “Thế huynh chớ trách. Đây cũng là việc vui bất ngờ của Khương gia, thật sự không tiện nói toạc ra, thật sự vô tâm phô trương.”



Đột nhiên nghe Trương Sâm đề cập tới Lộc Sơn thư viện, Khương Viện còn mơ màng, lỗ tai dựng thẳng lên.



Quả nhiên, Khương Dục cũng là lạ, “Từ đâu mà thế huynh biết điều này?”



Ước chừng khoảng 1 tháng nữa, hai vị cô nương trong phủ cũng nhập học. Trừ bỏ người trong nhà, chưa bao giờ nghe người bên ngoài nhắc tới.



Trương Sâm nhấp một ngụm trà, đầu tiên là tán thưởng trà hảo. Sau đó, thẳng thắn nói rõ, “Cũng giống quý phủ thôi, là được thế tử dìu dắt.”



Khương Viện kinh sợ, trong giây lát, đôi mắt mơ hồ gắt gao dán chặt vào thân ảnh bên ngoài.



Trừ bỏ thân phận giám sát sứ của Trương gia, rồi thân phận đích thứ, hai nhà sớm đã có tâm chiếu cố nhau, xu hướng là thân càng thân, sau này sẽ kết môn hai họ kết làm thông gia.



Mẫu thân muốn Khương Nhu qua, mà ánh mắt Trương gia lại càng độc đáo, nhìn trúng thất cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, đồng dạng cũng là con vợ cả.



Tuy rằng sự tình còn chưa định ra, nhưng Khương Viện cũng không bài xích với Trương Sâm. Vì vậy mà đại sự liên quan tới Trương gia nàng cũng phá lệ mà lưu tâm.



Lúc này biết được phủ giám sát sứ cũng được quốc công phủ cất nhắc, mày đẹp của thất cô nương nhíu chặt, chỉ cảm thấy việc này thật không đơn giản.



Chỗ tốt của Khương gia, nàng biết được, bản thân mình đi chữa bệnh cho người nọ, cả đời đều sẽ giữ kín bưng.



Còn Trương gia… Người nọ coi trọng cái gì?