Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 4 : Hai nơi giao phong

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: 1900



Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thôi mẹ nhắc đã tới giờ. Khương Viện tiếc nuối, lại nhìn quang cảnh sườn núi, lưu luyến không thôi.



“thật không muốn đi.”



“Ngài thích như vậy, thì tháng nào cũng có thể theo phu nhân tới đây.”



“Bỏ đi, Vẫn là nằm lật sách trong viện thôi.”



“Tiểu thư vừa rồi còn nói cảnh vật nơi này thật khó thấy được! rõ là học đòi văn vẻ mà.”



Từ khe núi bên kia, thấy mấy thân ảnh thanh lệ càng lúc càng đi xa. Đoàn người đứng yên rất lâu, đợi bóng người khuất hẳn mới bước ra ngoài, tiến vào trong thạch đình vừa nãy.



“Câu thơ hay.” Nam tử chống tay lên lan can nói, đôi mắt trông về phía xa, cảnh núi sông nguy nga trước mắt. Quả thật rất hợp!



“Hảo thơ.” Phía sau là một tùy tùng, cũng công nhận, chính là văn sĩ trung niên tên Quản Húc.



Chu Chuẩn ôm tay đứng nghiêm một bên, hiển nhiên, câu thơ này cũng không gây xúc động gì tới hắn. Bây giờ, bụng hắn đầy tâm sự, lần này không thắng mà lui, thế tử cũng không có khả năng được ngủ yên nữa.



“Nữ tử kia tuổi tác còn nhỏ, lại biết khiêm tốn, không phải người tham mộ hư vinh. Nhìn cách trang điểm, chắc chắn là nữ tử thế gia nơi đây. Cũng không biết là đi ra từ nhà nào.”



Gõ gõ quạt xếp trong lòng bàn tay, Quản Húc nói. Nếu không phải không đúng thời cơ, ngược lại Quản Húc rất hứng thú với câu thơ nàng ngâm ra. Còn nói tới làm ra được hay không, hiển nhiên ba người ở đây đều cảm thấy câu nói thừa nhận thản nhiên kia là hợp tình hợp lý, câu thơ như này cũng không phải nàng có thể làm ra được!



“Khương thị Thái Long quận, Thất nữ nhị phòng Khương gia.”
Có thể là vợ kế của thái thú đại nhân, còn dỗ quận thủ đại nhân ngoan ngoãn dễ bảo, hiển nhiên là thủ đoạn của Hứa thị, cũng không phải là quả hồng mềm tùy người nắn bóp.



Đồng thị có khuôn mặt có phúc khí, lúc này tươi cười lại nhạt đi một chút. rõ ràng là nghe hiểu ý trong câu nói chế nhạo của Hứa thị.



Khương Viện vừa ăn vừa xem, trộm tặc lưỡi. Ăn có bữa cơm chay cũng có thể minh thương ám tiễn, người tới ta đi. Mỗi ngày sống trong hậu trạch quả thật là đặc sắc.



Ước chừng gần nửa canh giờ sau, mọi người đều đã ăn lửng bụng, liền về phòng nghỉ ngơi. Hứa thị gật đầu, nói tới giờ Thân thích hợp xuống núi.



Giờ Ngọ Khương Viện tỉnh lại, thấy canh giờ vẫn còn sớm. Liền đẩy cửa ra ngoài, kêu Đào mẹ, người bên Hứa thị một tiếng, liền đi xung quanh cho tỉnh táo.



Đào mẹ nhắc nhở nàng chớ tới chậm, sẽ trễ giờ để mọi người phải chờ, liền tùy nàng đi. Thất cô nương từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, rất có chừng mực.



“Tiểu thư, kinh trên văn bia này đều chịu dãi nắng dầm mưa, hơn phân nửa đều không nhìn rõ lắm. Ngài đứng lặng hồi lâu, nhìn tới hoa cũng muốn nở, nào có thấy được chữ gì!”



“không kiên nhẫn liền tự đi chơi, không được làm mất hứng thú của ta.” Trừng mắt một cái, thất cô nương đuổi Lục Phù đi ao sen, tự mình bỏ xuống chút tiền ghi vào sổ công đức. một người đứng nơi bìa rừng quan sát mặc bảo các đời danh gia.



“Hảo tự.” Khen ngợi một câu, vừa muốn dịch bước, liền thấy con mèo nhỏ, mèo con mà thập nhất cô nương Khương San thường xuyên ôm đó sao! Lúc này, chỉ thấy một cái đuôi dựng thẳng đứng, sống lưng căng thẳng cong cong, bộ lông mượt mà lúc này cũng xù lên. Đôi con ngươi nhìn chòng chọc nàng, dường như cảnh giác cũng như đang khiêu khích cái người đứng đối diện kia vậy.



Hảo súc sinh! Khó trách Lục Phù nói con mèo này với chủ tử của nó cùng một cái tính tình.



Vốn định xa xa vòng qua nó, không nghĩ, con mèo này lại một mực đi theo sau nàng. Trong cổ còn phát ra âm thanh ô ô quái dị, nàng có vẻ dễ bị bắt nạt? Còn có chút mùi vị, thề không bỏ qua cái người dễ bị bắt nạt này đây!



“Di, thật quái. Chủ tử ngươi gặp ta, chẳng qua chỉ nâng cằm. Ngươi so với chủ tử còn ngạo?” Vừa nói vừa đánh giá mèo con, chậm rãi ngồi xổm xuống.