Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 7 : A Ly đổi chủ

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Khó trách, Chu đại nhân này thẹn quá hóa giận, phẫn nộ mà rời đi? Mình làm việc cùng hắn đã lâu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh của hắn, lần đầu tiên mới được thấy Chu Chuẩn thất thố như vậy, Quản Húc đóng quạt xếp, trừ bỏ một chút tiếc nuối không được nhìn thấy Khương thất cô nương ra, trong lòng còn có chút sảng khoái nho nhỏ.



“Thế tử, hạ thần cũng cáo lui. Trước khi rời đi, còn thỉnh thế tử cho phép tại hạ lại nhiều lời vài câu. Khương thấy cô nương bên đó, không tới hai ngày liền có thể thăm dò được nội tình. Trước đó, ngài nên tận lực nghỉ ngơi, tĩnh tâm dưỡng khí, dù không ngủ ngon, cũng cố gắng chợp mắt.”



Lần này rời kinh, người đắc dụng nhất bên cạnh thế tử là Công Tôn tiên sinh có việc quan trọng phải làm ở nơi khác. Tự nhiên những sinh hoạt hàng ngày của thế tử đều rơi xuống trên người hắn.



Người bên trong nhàn nhạt đáp một tiếng, Quản Húc hành lễ bước ra ngoài. Ngẫm nghĩ, lại dán lỗ tai trên ván cửa, lắng nghe hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.



Nơi nào đồng ý với hắn, chẳng qua là thấy hắn quấy rầy phiền hà, lấy lệ mà đáp ứng. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Quản Húc xuống lầu tìm thống lĩnh thị vệ, sương phòng của thế tử, còn cần sai người ở bên ngoài giữ cửa, thêm trà thêm nước vào ban đêm.



Trong phòng thông thoáng, nam tử ngồi dựa vào đầu giường. Chân dài thẳng tắp giãn ra, một gác trên mép giường, một gấp đầu gối rơi trên mặt đất. đang kiên nhẫn lật xem công văn được đưa tới từ Yến Kinh vào sáng nay.



Đầu ngón tay xẹt qua tên húy của tam gia phủ Thái úy, ánh mắt nam tử trầm trầm. Lại tiếp tục lật sang trang mới, nghiền ngẫm.



đang nhìn chuyên chú, trong phòng có tiếng vang lên của mèo con, tiếng kêu meo meo mang theo vài phần lấy lòng, lại cọ cọ thân mình vào chân nam tử.



Nghiêng đầu nhìn xuống, mày đẹp của nam tử nhướng lên. Chân dài đá đá lên lưng con mèo lười kia, lại bị nó cọ cọ mắt cá chân, càng thân mật dán sát lại.



Mắt mèo xanh biếc nhíu lại, hướng mặt hắn kêu to, dị thường biết điều ngoan ngoãn. So với dáng vẻ nhe răng trợn mắt khiến người ta ghét bỏ ngày đó đối với Khương Viện, là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.



Mắt liếc nó một cái, nam tử khom lưng xách mèo ta lên, lại ở giữa không trung, vo người nó thành một cục, mèo trắng đã được tắm rửa sạch sẽ bị hắn nhìn thật kỹ.




Hứa thị đáng hận, mồm miệng láu cá, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. một câu "đại nhân thanh liêm, cả nhà chi phí nhiều, cũng không dư dả’ này liền thuận tay đuổi nàng.



Nâng tay lôi kéo vạt áo đại lão gia, Đồng thị u ám nhìn, “Ngài cũng không giúp đỡ nói một nói hai, chỉ có thiếp thân một người mở miệng, như thế nào nói thắng được hai miệng của nhị phòng?”



Nghĩ tới nhị phòng, vợ chồng ăn ý, cái gì cũng một lòng thương lượng. Đồng thị lại nhìn người bên cạnh, không hiểu sao thấy ủy khuất.



Muốn bạc là đại sự, hắn lại vẫn dẫn theo cái kẻ phá lồng chim kia! Chính là đại lão gia Khương gia làm việc không đàng hoàng, lão thái gia trong nhà mới luôn nể trọng nhị phòng, từ sớm đã nhờ người giơ tay giúp đỡ Khương nhị gia mưu chức quan.



Đến trên đầu đại lão gia, bản thân người này không biết cố gắng, vài lần đều làm lão thái gia mất mặt. Lần này lão thái gia hạ quyết tâm lên tiếng, nếu lại không có tiến bộ, làm ra việc mất mặt, coi như mệnh lý đã chú định, làm cái người rảnh rỗi sống an ổn mỗi ngày. Về sau cũng đừng có tưởng niệm không thực tế.



Vì nguyên nhân như vậy, Đồng thị luôn để tâm. Đối với một nhà quận thủ phủ, không có toàn lực giúp đỡ, oán giận sâu đậm.



“Lôi lôi kéo kéo, giống cái gì!” Đại lão gia vung tay áo vén bàn tay nàng lên, xem khuôn mặt mập phát tướng của Đồng thị, trong lòng ngán ngẩm. Nếu đổi lại là nha đầu Đỗ Quyên kia, mặt mày hàm xuân, lại khiến hắn vui sướng, không thiếu một phen ôm người thân thiết. Đổi lại là bà tử này, thật sự mất hứng.



“không nghe đệ muội nói sao, hai vạn lượng không phải con số nhỏ. Bạc đã tới tay, tổng so với không được cái gì đã rất tốt. Lại nói, hai vạn lượng bạc, đã đủ thành sự. Nếu không phải ngươi cái phụ nhân này có lòng tham, tưởng lại nghĩ lừa một ít tiền bạc, lúc này đã sớm trở về nhà rồi.”



Lần này xuất môn phía trên có lão thái gia, bên cạnh có Đồng thị nhìn chằm chằm. không có tiểu thiếp di nương hợp ý, đại lão gia đã sớm mất hết kiên nhẫn, một lòng nghĩ bạc tới tay thì nhanh đi về. Nề hà bà nương trong nhà một lòng muốn đòi tiền, làm chậm trễ hành trình không nói, mấy lần nháo làm mất sạch thể diện của hắn.



Càng nghĩ càng cảm thấy Đồng thị không tốt, so với nhị đệ muội Hứa thị…Mỹ kiều nương tử kia, bộ dạng như hoa, bộ ngực tuyết trắng. Nhìn tới toàn thân hắn mềm mại, xương cốt đều ngứa ngáy. Mấy năm không gặp, nữ nhân kia dưỡng được càng thủy linh.