Tiểu Thư Cưới Vợ
Chương 1 : Ta là tiểu thư???
Ngày đăng: 23:32 21/04/20
Quyển 1: Hồng Trang
Lục phủ ngũ tạng cùng thân thể như bị nghiền thành từng mảnh, đau đớn vô cùng. Cảm giác đó mang Kiều Phi Vũ từ bóng đêm quay về thực tại. Y gian nan mở mắt.
“ Đây… Đây là đâu?”
“Bệnh viện? Không giống, không có màu trắng lạnh lẽo, không có mùi thuốc khử trùng, hơn nữa bản thân đã kí giấy sinh tử, đối phương là tập đoàn tài chính lớn sao có thể tốt bụng buông tha cho mình, lại còn đưa tới bệnh viện để trị liệu?” Kiều Phi Vũ nhếch miệng tự giễu.
Đỉnh đầu là một tấm màn mỏng màu vàng, trên người lại phủ một lớp chăn mềm mại, căn phòng cùng đồ đạc chung quanh lại rất cổ kính,… Kiều Phi Vũ nghi hoặc khó hiểu.
“Nhìn thế nào cũng là kẻ nhiều tiền, chẳng lẽ mình gặp người tốt? Đau đớn trên thân thể là thực sự tồn tại, chắc hẳn không phải nằm mơ. Chẳng lẽ là Tiểu Đình nói cho người đàn ông kia biết mình đánh ở chợ quyền anh ngầm, hắn ngay lập tức tới cứu mình? Aiz… sao có thể như vậy được, làm sao có thể xảy ra chuyện đó cơ chứ. Gã đàn ông năm đó không chịu trách nhiệm, bỏ rơi con trai cùng con gái hắn, vừa trở về sẽ vì mình mà đắc tội một tập đoàn tài chính lớn? Aizzz… không thể nào, nhất định không có khả năng đó…”
Mặc dù đang cố phủ nhận nhưng nội tâm yếu ớt của y lại vô cùng hỗn độn, một đạo chất lỏng từ từ chảy xuống. Kiều Phi Vũ mải mê đắm chìm trong thế giới bi thương của mình, lệ rơi đầy mặt mà không hề hay biết.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Thanh âm non nớt lại đặc biệt thanh thúy của một vị tiểu cô nương vang lên.
Kiều Phi Vũ không để ý, tiếp tục đắm chìm trong thương tâm cùng u sầu, nhưng gương mặt liên tục bị vỗ về chơi đùa khiến cho y không thể không mở to mắt.
“ Sao lại khóc? Là do đau sao? Có phải là rất đau hay không? Đúng vậy, bị đánh một chưởng, lại còn rơi xuống nước, thân mình tiểu thư lại gầy yếu như vậy…” Tiểu cô nương thoạt nhìn mới chỉ mười hai, mười ba tuổi luôn miệng cằn nhằn khiến Kiều Phi Vũ như lọt vào sương mù, càng lúc càng hồ đồ.
“ Khụ, em là ai? Tiểu thư là ai? Cái gì mà bị đánh rồi lại rơi xuống nước?” Gian nan nói ra một câu, lúc này Kiều Phi Vũ mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn khô khốc, thực khó nghe.
Tỉnh lại lần nữa, tràn vào ánh mắt y vẫn là căn phòng cổ kính cùng giai nhân cổ đại. Y chấp nhận số phận. Khi ngã trên võ đài, y cũng chẳng ôm hy vọng vào tương lai của chính mình, nhưng lúc này, trời cao lại cho y thêm một lần cơ hội. Mặc kệ tương lai thế nào.
Tục ngữ có câu nói thật tốt “chết tử tế không bằng vẫn còn sống.”
Nằm trên giường suốt ngày thực giống lão trư, Kiều Phi Vũ chưa từng được hưởng thụ cuộc sống an nhàn như vậy. Hồi tưởng lại trước kia, khi y mười lăm tuổi thì mẹ qua đời. Cha y vì quá đau lòng mà bỏ rơi y cùng em gái. Hai đứa trẻ không có cha mẹ thực giống như cây cỏ, cái cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai vô cùng khổ sở. Trí nhớ của y khắc sâu nhất chính là bị thân thích coi như rác rưởi, ném tới ném lui, tâm tình tốt thì bố thí, không tốt thì mắng chửi, thậm chí còn đánh đập.
Sau mười sáu tuổi, y bỏ học, tuy rằng cũng không thích đọc sách, nhưng đối với một thiếu niên chính trực như y thì trường học mới là nơi y muốn gắn bó. Rời bỏ nơi này khiến y không cam tâm cùng tiếc nuối. Y nhận lấy trọng trách và nghĩa vụ của cha mẹ để lại, bỏ học, đi vào xã hội.
Sự thật luôn tàn khốc, nhưng vì em gái duy nhất của mình, cho dù bắt y làm gì thì y đều đồng ý.
Em gái học hành giỏi giang, hơn nữa mười ba tuổi cũng bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành. Không bằng cấp cũng không có kĩ năng, y làm công nhân khuân vác, rửa xe, thay người ta rửa sạch cống thoát nước, thậm chí những lúc khó khăn y phải đi khắp nơi lục lọi thùng rác, kiếm chút đồ rách nát bán lấy tiền. Cho tới khi mười tám tuổi, y được một ông chủ trong giới quyền anh ngầm coi trọng, từ đó về sau cuộc sống của y cùng em gái chính thức được cải thiện.
Con người khi nhàn rỗi sẽ suy nghĩ miên man. Bị trọng thương, không thể xuống khỏi giường, mỗi ngày Kiều Phi Vũ đều ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, những khi không thể chợp mắt, y sẽ nhớ lại mọi chuyện trước kia.
Không biết em gái hiện giờ ra sao, ở thế giới kia y là người đã chết hay là mất tích? Kiều Phi Vũ thực sự không biết. Y chỉ biết trước khi gặp chuyện không may, người đàn ông đó lại đột nhiên xuất hiện, hắn nói muốn bồi thường hai anh em bọn họ, bồi thường hai đứa con hắn đã lạnh nhạt. Bằng vào cử chỉ ôn nhu của hắn đối với Tiểu Đình, hắn hẳn là tận tâm tận lực.
“Tiểu thư, uống thuốc đi.”
Giọng nữ tử thanh thúy bên tai đánh gãy hồi tưởng của y. Nha hoàn Bích Nha bưng thuốc đến nơi, thấy tiểu thư nhà mình trừng mắt nhìn bát thuốc tựa như thấy kẻ thù, nàng không khỏi che miệng cười trộm.