Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Nụ Cười

Chương 30 :

Ngày đăng: 04:04 22/04/20


Bé nhìn hắn, ko bỉu lộ cảm xúc :



_Nói xong câu hồi nãy đi!!!



Hắn cũng nhìn bé thật sâu, chợt cươì…. Hắn hét to lên :



_Vì như thế tui sẽ càng thíck you hơn…..



Rồi hắn nở nụ cươì toe toét…. trong ánh nắng vàng….



Nhật Tuấn đang uống nước thì phụt sạch trơn nước ra, mặt đần ko thể đần hơn… Nguyệt Trân mém té xỉu…. Còn nh~ tên trong nhóm thì mỗi đưá 1 kiểu bỉu đạt tâm lí khác nhau… nói chung tất cả đều bị shock!!! >”



Tất cả mọi ng’…. sinh viên… giáo viên…. tất cả… toàn trường…. ĐỀU NGHE THẤY CÂU NÓI CỦA HẮN…..



IM LẶNG……………….



Còn bé thì đứng như trơì trồng, nói đúng hơn là… ko cất nổi thêm 1 tiếng nào. Bé ngớ ra, trợn tròn mắt…. ko còn tí ti cử động nào hoạt động nưã…



Chợt, bé thấy làn môi mềm khẽ động đậy…..



Lại 1 lần nưã, hắn làm cả trường đau tim, mọi ng’ đồng loạt đứng hết lên, vỗ tay rào rào…. Chúc mừng cho hắn….



_YESHHHHHH! TUYỆT VƠÌ….. ^^!



Nụ hôn hắn dành cho bé trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi ng’ và cả bé…



Hắn chỉ đứng dối diện vơí bé và chạm nhẹ môi lên môi bé thui…. nhưng nó ngọt và lung linh đến nỗi bọn con gái ôm nhau , cắn răng… TỨC ko chịu đc…



_Sao mình ko phải là ng’ nhận nụ hôn đó nhỉ!??? Gừ!!!!



(Heheheh!!! Chỉ dành cho mình Thiên Thanh thui!! ^^! Tác giả ác nhơn chơi )



Cả đám cũng hét lên, ôm chầm lấy nhau chúc mừng….



_Huhuhuh…. Thành Vũ ghê thiệt! Làm Thiên Thanh vui đến nỗi đứng im lun kìa… – Nguyệt Trân kêu lên, nức nở.



Nhật Tuấn nhìn nhìn cô bạn , chớp chớp mắt (Con gái có thể đổ ập đó nghen!) :



_Hay để tui làm vơí Trân nghen!! nghenh…. Dễ mờ!!!



Nhưng đối vơí Nguyệt Trân thì :



_Oẹ! Cái chớp mắt của ông bùn nôn we”…..



Nó nổi sùng vì câu chọc tức của nhỏ làm cả bọn cươì phá lên thíck thú.. trêu chọc nó…



Bé bây giờ đã lấy lại….. giác wan chuyển động… Bé mấp máy môi :



_You…. you…. làm.. àm… tui… t…



Hắn giật mình :



_Hơ!!! Đừng khóc nghen…. Tui sợ nước mắt của you lắm ó…. Có ji’ you đánh tui chứ đừng khóc, khóc sưng mắt xấu nhan sắc ó…



Bé chợt quỵ chân xuống, xìu may nhờ hắn đỡ kịp, ôm nhẹ lấy bé :



_Lại sao vậy!??? Đã bảo you ăn nhìu vào mà ko nghe..



Bé dịu mặt vào ngực hắn, lớp áo bay mùi mồ hôi thoang thoảng hoà hợp cùng mùi hương của hắn ,…. Hắn chợt thấy nóng nóng… Bé khóc, nấc lên… Hắn cươì thầm chắc bé mừng phát khóc đây mờ… ^^!



Bọn con gái thì Ồ lên… tức nhưng



trong lòng cảm thấy ghen tị vơí bé…. Cô bé may mắn..




_You… Ko phải như you nghĩ đâu, tui oan mờ… Nghe tui nói đã…. – Hắn nhìn bé năn nỉ.



Bé cười hiền :



_Ko có ji’! Tui đâu là ji’ của you mà you làm to chuyện thế. You thích ji’ thì cứ làm đi….



_Thui mà…. Chủ Nhật tui định dẫn you đi chơi thui mà… Đâu có đi với bọn nó đâu mà bọn nó cũng….



_Àh! ko cần giải thích đâu… Mà Chủ nhật hả!???? Chủ nhật này tui có hẹn rồi… – Bé lấy ra tờ giấy.



Hắn trố mắt :



_You có hẹn với mấy cô bé này àh!



_Ko! – Bé lắc đầu, cười ngây ngất – Lời hẹn của hoàng tử hoa hồng – Kỳ Phong ji’ đó!!



Cả bọn hét lên :



_HẢAAAAAAAAAA?????????



===============================================



Àh! Giải thích cho rắc rối ở trên là : Nhật Tuấn lấy nhầm mấy tấm vé hộp đêm đưa cho hắn… Mấy tấm vé đó là khách mời của cậu lạc bộ bọn nó hay đến gửi cho cả bọn. Nó định rủ cả lũ và mấy bé đi nhưng nghĩ lại mấy bé cấm bọn nó đi chơi ở nh~ nơi như thế nên nó cất vào túi lun, định cho ai đó…. Ai ngờ….



Cứ để mặc cho hắn đau khổ và vùng vằng bé đừng nhận lời đi chơi với Kỳ Phong, bé mặc kệ….. Ăn chơi cho lắm vào, sát gái cho nhiều vô (Hơi oan cho hắn >”



(Cái này là bé sai hoàn toàn, hắn chả bao giờ cặp kè với con nào cả!!! Đứa nào tỏ tình vừa mới mở miệng là hắn… game over lun… Làm ji’ có chuyện như bé nghĩ)



Tất cả bọn nó đều đoạt giải nhất , nhì… Hoành tráng dễ sợ!!! ^^…



Cả bọn rủ nhau đi ăn kem, làm lành với mấy bé và có thời gian để giải thích hỉu lầm nhưng bé bảo mệt ko thể đi đc nên hắn chở bé về nhà….



Trên đg’ đi,..



Cả 2 vẫn im lặng, do mới tỏ tình với bé và ko bị từ chối là hắn mừng rồi nhưng chuyện bé có hẹn với tên kia mà ko chịu đi chơi với hắn làm hắn hơi khó chịu… Nó cứ âm ỉ nãy giờ mãi ko dứt nên hắn bức bối..



Hắn kéo tay bé vòng wa eo mình :



_You…. đừng đi!!!



Bé liếc hắn :



_Nói hoài… nghe chán rồi!! Tui thíck đi là quyền của tui…



_Nhưng sao tui hẹn you đi, you ko đi!??? You lại đi với cái thằng hok wen bít là sao!?



_Cậu ta cứu tui lúc té cầu thang, sao lại gọi là ko wen bít chứ!?



_Cảm ơn cậu ta là đc rồi cần ji’ đi chi nữa, rắc rối thế!? – Hắn vẫn cố gắng…. ngoan cố



_Cậu ta hẹn mình phải theo lịch sự mà nhận…. Mà này! Tui thíck đi là quyền của tui, you ko đc cấm…



_KO! You đừng đi… >”



Bé cười nửa miệng :



“Hắn bít cách đe dọa ng’ khác từ khi nào thế nhỉ!??? ^^!”



_Vậy để tui về gọi cảnh sát bắt you trước nghen!



_Đã bảo là you đừng đi!!! Sao you bướng thế nhỉ!?