Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Nụ Cười

Chương 38 :

Ngày đăng: 04:04 22/04/20


Bé có thể cảm nhận hơi ấm của hắn thật gần, cảm giác ấy bất giác làm bé đỏ mặt…. Nhìn mặt sợi dây chuyền như in hình 2 đứa bên trên… Bé mỉm cười nhẹ… Chợt nhớ đến lời của thầy hiệu trưởng rằng hắn chuẩn bị đi xa, bé bất giác tim mình nghẹt thở và vỡ vụn ra… Đau nhói!!!!



Hắn ngạc nhiên :



_Sao you lại khóc !??? – Giống bụt hỏi cô Tấm we”..



Bé ngước lên nhìn hắn, cứ để cho nước mắt tràn ra từng giọt , giọng đứt quãng :



_You… sắp…đi xa….rồi!!! Tui thật… ko b



iết…phả….i làm…sao nữa!?? You như…1 cái ji’ đó gắn…. liền với tui, vậy mà…mất nó rồi… tui làm sao đây…hở!?? You có hỉu hok!? TT___TT You cứ cười nói ,….toe toét….như hok có chuyện ji’….càng làm tui…đau đớn… You chả…hỉu ji’…về tu…i hết… trơn… Hức.. hức ///…



Bé ko hỉu hắn thì đúng hơn.. Hơn ai hết, hắn cũng đau đớn khi biết sẽ xa bé, nhưng hắn đang cố ghiềm lòng, ghiềm nh~ cảm xúc rất thật khi bên cạnh bé… Hắn làm sao xa bé đc cơ chứ!? Vậy mà bé nói oan cho hắn wa”…



HẮn ôm chặt bé vào lòng, cảm nhận con tim bé đang thổn thức , lòng nhói đau :



_Xin lỗi… xin lỗi you… Nín đi nào….



_>”"



Hắn po” tay bé kun… tếng khóc wai” lạy… TT___TT



_Tui mún cho you biết, tui cũng như you khi nghe tin đó. Nhưng tui hok thể khóc đc, cũng hok thể nhõng nhẽo như you đc. Tui phải vững vàng để dỗ dành cho cô bé đang mè nheo sướt mướt đây nè.. Tui muốn ra đi để tìm định hướng mới cho tương lai , để có chỗ đứng thật vững chắc cho cuộc sống tương lai sau này… cho tui và cả ,… cho bx tui sau nữa..



Bé cảm thấy lòng chợt ấm lại trước câu nói của hắn, có phần chín chắn và đáng tin cậy… Cảm giác buồn bã cũng vơi dần…



Bé nhìn hắn đăm đăm :



_Bx you là ai!??



_Ai đang nhõng nhẽo với tui đó… ^^



_Ai thèm nhõng nhẽo với you…>”



Bé dựa đầu vào ngực hắn, cố tìm cảm giác ấm áp wen thuộc.



_Dù nó khó khăn với cả 2 chúng ta nhưng xin you hãy tin tui. Trong trái tim ox chỉ có mình bx thui àh! Iu bx dễ thương của tui nhất lun… Love you litter but love you long… ^^



_Tui biết roaj’… Cấm theo “em “nào bên đó đó nghe chưa!?? – Bé liếc hắn, sắc lẻm hơn dao cạo.. Hix !!



Chưa đi đã đe dọa ồi…. ^^



_Cho cũng hok thèm… Hok ai quyến rũ đc tui bằng bx của tui đâu!!



_You quyến rũ tui chứ tui làm vậy hùi nào… >”



_Chắc hok!? – Hắn khẽ cười.



_Uhm!!!



Hắn mỉm cười… đặt bé dựa ng’ vào gốc cây, chống 2 tay wa bên cạnh… nhìn bé say đắm…



_Giờ you mún sao!??? ^^



Lại nụ cười chết tiệt ấy, tim bé xém rụng.. TT____TT Éc…éc… Ai cứu với!?? Không khí ngộp we”… _ _ ”



Bé way mặt đi , tránh ánh mắt và nụ cười của hắn… Nhìn kỹ hok bị thôi miên mới lạ…



_You suy nghĩ kỹ chưa nè!! – Bé way lại đột ngột, cười nưả miệng. “Ko thể cứ để hắn tấn công mình mãi đc… >”



Hắn thóang giật mình, nhưng cũng mỉm cười :



_You định ji’?!




_Kiệt… Chờ chút đi, sao đi nhanh vậy!?? >”



Hắn quay phắt lại :



_Ji’!?? Bx gọi ox là ji’??



_Ơ! Thì là Kiệt chứ là ji’!? 0___o



_Bx mún ox phạt hả??? *___* Seo chóng mặt dữ dzầy! >”



Hắn ngã vào ng’ bé (hậu quả 1 do rượu gây ra : chóng mặt) đè bé vào bức tường gần đó. Bé giữ ng’ hắn :



_You… àh… Kiệt…. seo vậy!??



Hắn nói ko rõ :



_.. ko phải… Kim phải gọi… là… khác chứ… Chán.. bx thiệt… Giờ tự nhiên cũng… thành vầy … *____* Chóng… mặt we”… >”



_Chứ mún sao!?? Uống cho lắm vào, rồi vầy. Nặng we”!!! Đứng thẳng dậy coi…. >”



Nhưng hắn vẫn ôm chặt cứng lấy bé làm bé thở ko nổi, mùi rượu nặng wa”.



” Ngộp! *__* “. Bé đẩy mạnh hắn ra, hờn dỗi :



_Kiệt tránh ra đi, mệt wa”. Về nhà!!!!!



Hắn nhìn thẳng bé, chăm chăm, bặm môi…. (seo giống đứa trẻ sắp khóc dzữ ) ánh mắt giận dỗi..



_Đã bảo Kim gọi Kiệt là ox mà……. >”



Bé nín thinh, rồi quay mặt đi :



_Uhm! Nếu như Kiệt muốn đi thì đi đi , Kim ko cản cũng ko oán trách đâu!



_Sao cơ!?? Kim nói rõ hơn đi.



_Là vậy đó….. – Bé nói nhẹ.



Điều đó càng làm hắn bực bội hơn , nhất là lúc này hắn đang say. Hắn túm lấy tay bé, hất mạnh bé lên xe, ra lệnh :



_Ngồi yên, Kiệt chở Kim về. Cấm nhảy xuống xe đó !!!



Bé điếng ng’ : Câu này đồng nghĩa với câu hắn sẽ chạy như điên, giống đua xe í (_ _”)



Quả như vậy, hắn chạy như bay chứ hok phải chạy như điên nữa. Gió lùa mạnh wa khẽ tóc, ù ù 2 bên tai , chóng mặt wa”. Bé ôm chặt ngang eo hắn, nói to :



_Kiệt àh! Chạy chậm lại cái đi…… >”



Nhưng chỉ thấy hắn im lặng, ko trả lời. Đáng sợ hơn cả khi hắn sắp nổi khùng ( TT__TT)



Hắn dựng xe ngay tại nhà hắn , uhm.. ko phải nhà bé. Kéo mạnh bé



vào nhà làm bé đau điếng , bé bực bội :



_Kiệt làm ji’ mà như điên vậy hả???



Hắn cũng quát lại :



_Uhm! Thì Kiệt đang điên nè.



Hắn mở tung cửa cái “Rầm” và đẩy mạnh bé lên giường… (Éc !! Hậu quả 2 là : Ko biết mình đang làm ji’ !!)