Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Nụ Cười
Chương 5 :
Ngày đăng: 04:03 22/04/20
Chỉ chờ có thế ngay lập tức bà Lâm tươi tỉnh hẳn lên, ngừng ngay khóc :
_Hahahhah…… Có thế chứ… Thui, đi với mámy nha. Nhanh lên ko muộn mất. Con đồng ý nhanh có sướng hơn hok? Làm mámy tốn nước mắt.
_Hừ! Mámy khóc giả thì tốn nước mắt gì chứ?? Cái lọ thuốc nhỏ mắt lòi ra kìa…- Bé lườm mẹ cười.
Bà Lâm giật mình, nhìn vào túi xách…. Ặc.. Sơ ý wa”… vội nhét vào và…. cười nhăn răng.
_Thôi! Leo lên xe đi cưng, mámy mua cho chục bộ mới. Đi USA cũng có mua rồi nhưng về đây thấy cái gì cũng đẹp nên mún mua típ cho con…. Dễ thương lắm nghen… ^^
Bà luyên thuyên nói….
“Mámy vui thật, tính tình sởi lởi y như ba. Hèn gì 2 ng’ ăn rơ thế!!! ^^”
Bà đi trước, bé chậm chạp theo sau ra xe. Nhà có vệ sĩ canh chừng….
Trên xe, mặc cho bà kể đủ thứ chuyện, bé cứ cười trừ cho mámy vui lòng mà ko nói gì… Bé đang bận nghĩ ko bít cái tủ quần áo ở biệt thự của mình nó có còn đủ sức chứa nữa ko??
Bé có nhà ở biệt thự sống chung với daddy và mámy khi ông bà ở nhà. Phòng bé đẹp mê ly toàn màu hồng (Người ta xây thế, bé ko để ý chi !) , cái tủ quần áo là choáng nhất , chiếm 1/3 căn phòng, hoành tráng nhất lun nhưng ít khi nào bé đụng đến. Ko phải vì quần áo xấu hay ko vừa với bé (toàn đồ ngoại, sịn nhất, model nhất, dễ thương ko hà) mà là bé ko thíck mặc :”Toàn những bộ đồ vướng víu chân tay ” – Bé luôn khinh thường những bộ đồ đó. Chỉ thử wa 1 lần cho mámy vui lòng đem về cất xó….. Bé chỉ vận quần jean và áo thun , hết!!!
Nhưng tính bà Lâm thíck mua sắm cho con nên cứ nằng nặc đòi dẫn bé theo mua đồ cho kì đc. Dáng bé cao (1m78) , làn da trắng hồng thêm gương mặt đẹp 1 cách lạnh lùng khiến cho đồ nào thử vào ng’ bé đều đẹp hài hòa. Nên bà rất thíck nhìn con gái mặc nh~ bồ đồ dễ thương đó….. dù bé cứ cằn nhằn ko chịu. (VA mong như Thiên Thanh we” ^^)
Miên man suy nghĩ, bé đã đến cửa hàng trung tâm thời trang “Teen” lúc nào ko hay. Những chỗ này bé đã wen nhưng ko thíck thú cho lắm.
Mới bước vào cửa, 1 ng’ ăn diện hợp thời, trang sức đắt tiền và đẹp ra chào nồng nhiệt, giọng ngọt xớt :
_A! Chào chị Lâm! Dẫn con gái đến mua đồ của em àh! Quý hóa wa”……
Mẹ bé cười tươi như hoa :
_Ừhm! Con gái cưng của tôi đó, mới về nước dẫn con bé đi mua đồ cho vui. Làm ăn phát đạt chứ chị Doãn.
_Ôi! Nhờ phúc của chị. Em làm ăn cũng đc. Nhìn Thiên Kim đẹp thật, lớn nhanh wa” em nhận ko ra.
_Thí đó, cho nên tôi khoái mua đồ cho nó lắm. Đồ dành cho tuổi nó chỗ nào vậy nhỉ?
Cô tên Doãn dẫn nhanh 2 mẹ con bé lên tầng đặc biệt dành cho giới thượng lưu để mua đồ………
Căn phòng được trang trí đẹp mắt theo kiểu hiện đại tươi trẻ thích hợp cho tuổi teen. Trải dài hết căn phòng là bày bán quần áo , toàn những kiểu áo hiện đại, xinh xắn , nhìn ngất ngây. Trang trí thêm xung quanh là các chậu hoa hồng trắng, đẹp y như bước vào thiên đường. Dưới sàn lót thảm nhung màu đỏ sang trọng, treo đèn màu sáng…
Bé ngán ngẩm nhìn quanh… toàn mấy bộ đồ kiểu cách hok? Nhưng mẹ bé thì thích lắm , chọn liên tay và cứ bắt bé thử hoài..
_Ah! Bộ này dễ thương thiệt đó…. Con mặc thử đi.
_Trời ơi! Nếu mámy trẻ như con thì mámy đã mua hết về mặc rồi. ^^ Thử cho mámy coi coi nào…
Nhiệm vụ của bé là thử đồ cho mámy ngắm…. Mặc cho bé vô cảm với nhũ bộ đồ thì 2 con người lớn kia vẫn thích thú lắm…
_Vậy sao 2 ng’ lại là đối thủ của nhau giờ làm hòa.?
_Do ta và ông ấy chia tay nhau từ lúc bé, ông ấy sang định cư ở Mỹ. Bọn ta mất liên lạc. Trong thương trường ko ai biết mặt ai, ông ấy lại lấy tên là Geoge cho nên mấy năm nay cả 2 chúng ta luôn đối đầu nhau. Hôm bữa, trong lúc họp ở USA, ta và ông ấy có gặp lại. Nói chuyện 1 lúc lâu mới vỡ lẽ. Sau đó, 2 công ty kí kết hợp đồng nhập làm 1 và gả con cho nhau….
Bé nói giọng lạnh lùng :
_Vậy ra daddy gả cưới con vì lợi ích của công ty sao ?
_Ko!!! sao con nói vậy? Ta chỉ mún hỏi ý kiến con thôi…… Ta ko mún ép buột con nhưng… con hãy suy nghĩ kỹ đc ko? – Bà Lâm nhìn bé nói giọng bùn.
Bé cảm thấy nhức đầu, đầu óc choáng váng :
_Con…… Con xin lỗi. Con nhức đầu wa”…. Chuyện này… Thật sự….con ko mún nghĩ đến. Con xin lỗi……
Bé đứng dậy….Chạy đi trong tiếng kêu của ông bà…. Chạy thật nhanh, ngang wa mọi ng’, dãy hành lang…. Tất cả đều mịt mù sau lưng bé…….. Vừa chạy bé vừa cầm nước mắt… gần như òa khóc…..
“Mình cứ nghĩ daddy và mámy là nh~ người
ko bị đồng tiền chi phối chứ /?? Ai ngờ, sao họ lại ép gả mình như nh~ ng’ kia chứ?? Cái thế giới mà mình cố gắng thoát ra thật khó khăn. Một nơi giả tạo…….. Daddy , mámy tại sao vậy chứ??? Con ghét chuyện đó… ”
Bé chạy miết, lòng nghĩ ngợi, mệt mỏi……
MƯA……. MƯA RƠI TÍ TÁCH….. LỘP BỘP….. RÀO RÀO………. 1 đợt mưa lớn bỗng đổ xuống…..
Lạnh ngắt…… lạnh lẽo….. cô đơn……. và bé chỉ lang thang trên phố 1 mình…… vô cùng mệt mỏi……..
Bé ngồi phịch xuống đất để mặc cho nước mặt cứ như tát vào mặt , ánh nhìn vô cảm, gương mặt thất thần , bé như ko còn cảm giác ji’ nữa với cái lạnh thấu xương lúc này….
Chợt, bé cúi gầm mặt xuống, ôm đầu gối và khóc nức lên :
_Tui mún gặp you wa”……. Hức… Hức….
Bé ngồi đó….. gọi tên hắn…… bé nhớ hắn… ngay trong lúc này….Nước mắt hòa cùng nỗi đau trong bé cứ tăng dần…. Cảm giác hụt hẫng…
Đêm mưa vẫn lạnh lùng , ko ai chú ý đến bé…….
Chợt, bé thấy chỗ bé ko còn mưa nữa, nhưng ở ngoài ng’ ta vẫn cứ đang chạy để tránh mưa….. Bé từ từ ngước lên, nước mắt vẫn chảy dài…..
Hình dáng wen thuộc ấy…. sao bé có thể lẫn lộn vơí ai đc chứ???
Là….. hắn….
Hắn đang đứng đó…..trước mặt bé…. gương mặt bình thường, hơi nhíu mày…. cả ngươì ướt sũng… tay cầm dù đứng đó che cho bé……
Trưa hum ấy, bé đang (tung tăng nhí nhảnh) mang cơm trưa cho hắn tại chỗ cũ. Thì :
_Bắt nó lại cho tao !!!!!