Tiểu Thư Thần Toán

Chương 106 : Nếu không phải vì đối phó với Mộc Hàn Yên…

Ngày đăng: 16:31 27/05/20


Translator: Nguyetmai



"Nhưng ta thật sự không nhớ rõ ở nơi nào nữa. Trước đây, ta đến dãy núi Long Nham tìm bảo vật, tìm mấy ngày cũng không thu hoạch được gì, không cẩn thận rơi từ trên vách núi xuống, may mắn không sao, nhưng ta không tìm được đường cũ, đi tới đi lui rồi lạc đường. Sau đó ta tìm được Thủy Cẩm Lan và cỏ Hoa Lung, xoay đi xoay lại mới mơ hồ tìm được đường xuống núi.



Đại nhân, ta thật sự không lừa đại nhân đâu, nếu đại nhân nghĩ ta không chịu nói thật thì cứ một kiếm giết chết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không nói hai lời." Nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, Xa Hạng nói với vẻ mặt đau khổ.



Sợ Mộc Hàn Yên không tin, lại không có cách nào chứng minh, hắn kéo cổ áo ra, muốn lấy cái chết để chứng minh cho sự thành thật của hắn.



"Không sao, ngươi vẫn còn nhớ nơi ngươi rơi xuống vách núi chứ?" Mộc Hàn Yên nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối.



Đương nhiên, nói dối cũng không sao, không phải nàng còn có Tinh Huyễn Thiên Cơ sao? Tên đó lại rung lên rồi, là cảm giác hưng phấn, còn kích động hơn bản thân Mộc Hàn Yên.



Mộc Hàn Yên tin rằng, chỉ cần xác định được là dãy núi Long Nham và đại khái có thể xác minh phương hướng, việc tên này tìm thấy Long Huyết Thạch chắc sẽ không vấn đề gì. Nghe nói, cao nhân đều là người biết thiên văn, tường địa lý, tên này có thể đoán trước được mưa sao băng, đương nhiên là biết thiên văn rồi, nói vậy địa lý chắc cũng không tệ.



Bất tri bất giác, Mộc Hàn Yên xem la bàn chiêm tinh như người sống, hơn nữa còn là cao nhân.




"Nhớ." Xa Hạng khẳng định.



"Tốt lắm, Hoa Nguyệt, Tư Dung, trở về chuẩn bị một chút, chuẩn bị xong chúng ta lập tức xuất phát." Mộc Hàn Yên cũng sợ lãng phí thời gian, vừa xác định được mục tiêu bèn lập tức hạ lệnh.



"Hàn Yên đại ca, ta cũng muốn đi, được không?" Mộc Nam vừa mong đợi vừa bất an nhìn Mộc Hàn Yên.



Hắn thật sự rất tò mò, nhưng lại sợ Mộc Hàn Yên nghi ngờ hắn động lòng tham, cho nên có chút lo lắng không yên.



"Được, muốn đi thì đi." Mộc Hàn Yên không nghĩ nhiều, nói với vẻ sao cũng được.



Mấy người lập tức rời khỏi tiệm đấu giá, hẹn thời gian xuất phát xong, ai nấy đều trở về chuẩn bị.



Mấy người Mộc Hàn Yên vừa mới rời khỏi tiệm đấu giá Nam Mộc, một nam một nữ đã lặng lẽ hiện thân từ một góc phía sau.



"Làm sao hắn biết được cây Hỏa Cẩm Lan kia là giả nhỉ?" Nhìn bóng lưng của Mộc Hàn Yên đang đi phía xa, Triệu Tứ tiểu thư trầm tư một lát, lẩm bẩm nghi hoặc.
"Làm sao hắn biết được cây Hỏa Cẩm Lan kia là giả nhỉ?" Nhìn bóng lưng của Mộc Hàn Yên đang đi phía xa, Triệu Tứ tiểu thư trầm tư một lát, lẩm bẩm nghi hoặc.



"Tiên Nhi, nàng biết hắn?" Nam tử bên cạnh tò mò hỏi, trong ánh mắt có chút cảnh giác.



Tên nam tử này khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng dấp coi như đoan chính, có điều trên trán luôn vô ý lộ ra vài phần nham hiểm.



"Hết nói nổi, đừng gọi ta là Tiên Nhi, đừng gọi ta là Tiên Nhi, ai gọi ta sẽ nổi nóng với người đó đấy!" Triệu Tứ tiểu thư đột nhiên phát điên lên mà quát.



Tên thật của nàng ta là Triệu Linh Tiên, nếu đặt cho người bình thường thì cái tên này cũng không có gì đặc biệt, hoặc cũng có chút ý vị bay bổng, nhưng đặt cho con cháu gia đình quyền thế lại có chút thô tục tầm thường.



Trời mới biết lúc trước phụ thân và mẫu thân bị cái quỷ gì mê hoặc tâm trí mà lại có thể đặt được cái tên có ý cảnh như vậy, Triệu Tứ tiểu thư ghét nhất người khác gọi tên thật của nàng ta, ai gọi như vậy nàng ta đều nổi nóng. Lâu dần, không ai dám gọi tên thật của nàng ta mà đều gọi là Triệu Tứ tiểu thư.



"À, được rồi, được rồi, ta không gọi nữa, nàng đừng tức giận, Tiên Nhi." Nam tử nhanh chóng dỗ dành, khuôn mặt dịu dàng, quan tâm săn sóc đó khiến da đầu người khác ngứa ngáy từng cơn.



Nghe được nửa câu đầu, nét mặt của Triệu Tứ tiểu thư cũng hơi dịu lại, nhưng khi nghe thấy hai chữ Tiên Nhi sau cùng, chân mày nàng ta lại bất giác nhếch lên, tay nắm chặt quả đấm.



"Nàng đừng nóng giận, ta thật sự không cố ý, Tiên Nhi." Nam tử vừa lo lắng vừa đau lòng nói, biểu hiện ra vẻ quan tâm và lo lắng không yên của một người đàn ông si tình khi đứng trước nữ tử mà mình ngưỡng mộ trong lòng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.



Trán của Triệu Tứ tiểu thư nhăn lại thành ba vạch đen, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng mệt mỏi. Nếu không phải vì đối phó với Mộc Hàn Yên, ai thèm qua lại với người này chứ?