Tiểu Thư Thần Toán

Chương 229 : Đáng thương cái khỉ gió!

Ngày đăng: 16:31 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Sư phụ, người đừng làm con sợ, nếu lão nhân gia người không còn nữa thì chúng con phải làm sao?" Hai đệ tử trẻ tuổi bị dọa sợ, xông lên kêu gào như khóc tang.



Khúc Sơn Linh đưa tay ra, gần như muốn với lấy cái gì đó nhưng không nói được.



"Sư phụ, chúng con ở đây, chúng con đều đang ở đây." Đệ tử trẻ tuổi liền nắm tay sư phụ, nghẹn ngào nói.



"Ngươi ở đây có ích gì, lão tử ta cần đùi heo, đùi heo." Khúc Sơn Linh lấy hơi rồi lớn tiếng mắng.



Hự… Hai đệ tử nhỏ tuổi cùng lúc ngừng khóc, thế mà sư phụ vẫn biết cần đùi heo, vậy thì không sao rồi.



Mang nghi hoặc trong lòng, hai tên đệ tử cùng chạy đến trước bàn, lấy cái đùi heo đang ăn dở đem qua, ngoài đùi heo, những cái đùi gà, đùi vịt gì đó đều không bỏ sót.



Khúc Sơn Linh không nhiều lời, nhận lấy đùi heo ăn ngay, vừa ăn vừa thỉnh thoảng cười to, bộ dạng như rất mãn nguyện, rất đắc ý.



Nhìn thấy ông ta ăn, hai tên đệ tử biết là không có chuyện gì. Tuy rất kỳ lạ, tại sao ông ấy nôn ra nhiều máu như vậy mà vẫn không sao, ngược lại còn rất bình thản.




Mộc Hàn Yên mở sang trang thứ hai, chăm chú quan sát nội dung, tỉ mỉ đối chiếu một lần với tinh tượng trong tâm mạch, bổ sung tinh tượng lên đó rồi trả lại cho Khúc Sơn Linh.



Tuy rằng sắc mặt Khúc Sơn Linh khó coi, nhưng tinh thần rất tốt, tỉ mỉ nhìn vài lần, ông ta mày mò đánh ra thủ quyết.



Mới vừa đánh được vài chiêu thì ông ta ngừng lại, nói với đệ tử: "Đi mua thêm con heo sữa quay về đây, lấy con to một chút."



Lúc nói những lời này, thần thái của ông ta rất quyết tâm, rất bi tráng.



Đừng nói hai tên đệ tử trẻ tuổi mắt rơi lệ, ngay cả đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng không nhịn được, Mộc Nam cũng tỏ vẻ mặt thương hại.



Đã nói lương thiện không làm được thương nhân, từ bi không nắm giữ được binh tướng, thương trường như chiến trường, lúc cần thiết thì bắt buộc phải có thủ đoạn độc ác.



Đã bảo dùng nữ nhân như nam nhân, dùng nam nhân như súc sinh, nhưng rơi vào tay của Mộc đại công tử bột, ngay cả trâu ngựa ông ta cũng không bằng, muốn cho ngựa chạy thì vẫn phải cho nó ăn cỏ cái đã. Đằng này, ngay cả cỏ mà Khúc đại bịp bợm cũng phải tự bỏ tiền ra, nhưng hết cách rồi, ai bảo ông ta làm công miễn phí, càng đáng sợ hơn là khế ước bán thân của ông ta còn kéo dài tận hai mươi năm.



Ài, lão bịp bợm đáng thương.



Thực ra suy nghĩ kỹ thì đáng thương cái khỉ gió!



Kiếp trước lão bịp bợm hãm hại vô số người, báo ứng tới rồi, bây giờ ông ta bị Mộc Hàn Yên thu phục đến mà mặt mũi tràn ngập vẻ bi tráng.



Cho nên, không phải không có báo ứng, mà là chưa tới lúc gặp báo ứng thôi.