Tiểu Thư Thần Toán

Chương 242 : Không sao, bồi bổ chút là được

Ngày đăng: 16:32 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Còn cả các ngươi nữa, ta cũng không cần các người xông pha khói lửa, chỉ cần các ngươi thật sự có thể toàn tâm toàn ý dốc sức phục vụ trường đấu giá Nam Yên, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi." Mộc Hàn Yên đưa ra quyết định, nói với mấy người Tôn quản sự.



"Xin Đại công tử yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của công tử." Mấy người Tôn quản sự đều nghiêm túc nói.



Ở đại lục Thánh Đình, quan trọng nhất là thực lực, thầy chiêm tinh cũng không ngoại lệ. Để nâng cao thực lực, đến sư phụ cũng đã ký khế ước bán thân rồi, bọn họ còn đắn đo gì nữa.



Kế tiếp, Mộc Hàn Yên suy luận lại một lần thủ quyết của Khúc Sơn Linh ở trong lòng, sửa đổi một chút rồi dạy cho Khúc Sơn Linh, Khúc lão bịp bợm vui vẻ đến khoa chân múa tay, đâu có chút phong thái gì của Đại kiếm sĩ.



Ngoài cửa viện, một hồi huyên náo bỗng nhiên truyền đến, một tên hộ vệ tiến đến bẩm báo, lại sợ quấy rầy đến đám người Mộc Nam và Khúc Đại sư, hắn ta rụt rè núp ở ngoài cửa, ngó nhìn vào phía trong.



"Xảy ra chuyện gì?" Mộc Nam hỏi.



"Bên ngoài có một tiểu thương tới, nói là có một quả trứng điểu sư muốn bán, muốn mời Khúc Đại sư giám định giúp một chút." Hộ vệ nói.




"Điểu sư." Đám người Mộc Nam đồng thời bị chấn động.



Điểu sư là một loại dị thú đỉnh cấp, sự cường đại của nó sớm đã trở thành truyền thuyết, chỉ có hoàng thất các nước mới có phương pháp thuần dưỡng, hơn nữa số lượng cực kỳ ít ỏi, người bình thường đến nhìn cũng không có cơ hội. Còn nếu là hoang dã, nó không phải là loại mà kiếm sĩ bình thường có thể bắt được.



Nếu có người có thể có được trứng điểu sư thì vận may của người đó cũng thật sự là quá tốt rồi.



"Đi, chúng ta đi xem xem." Mộc Nam tràn đầy phấn khởi, nói.



"Lão phu cũng đi xem thử." Khúc Sơn Linh vì thủ quyết đã đại thành nên cũng tràn đầy phấn khởi. Bịp bợm ư, quan trọng nhất chính là kiến thức uyên bác, ông ta thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội mở rộng tầm mắt này.



"Khúc Đại sư, thân thể ông không sao chứ?" Mộc Nam lo lắng hỏi, hắn nhớ vừa rồi ông ta đã phun ra không ít máu, chắc cũng phải một chậu lớn.



"Không sao, bồi bổ chút là được." Khúc Sơn Linh móc đùi heo lớn từ trong ngực ra, lại hung hăng gặm lấy một miếng.




Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán của Mộc Nam, sau đó hắn bèn lặng lẽ lau đi.



Đi tới đại viện, bọn họ liền thấy một đoàn khách tiểu thương đang vây quanh một người đàn ông ăn mặc như kiếm sĩ, vừa tò mò vừa kích động mà hỏi thăm cái gì đó.



Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, trong tay nâng một quả trứng chim kỳ quái đầy hoa văn, nước miếng tung bay giải thích lai lịch của quả trứng chim này cho mọi người.



Hỏi hộ vệ bên cạnh một chút, Mộc Hàn Yên biết hắn ta tên là Dương Hồng, thứ hắn ta cầm trong tay chính là thứ có tên trứng điểu sư.



Theo như hắn ta nói, hắn ta lấy được quả trứng này trong một tổ điểu sư ở dãy núi Long Nham vào một tháng trước, do lúc rèn luyện không cẩn thận đi nhầm vào sâu trong dãy núi. Lúc đó, điểu sư giữ tổ đang giao chiến với một con kim giác cự mãng, hai con dị thú đỉnh cấp đấu đến trời đất mù mịt, hắn ta bèn lặng lẽ nấp vào tổ điểu sư, lấy trộm quả trứng điểu sư này.



Đám người vây xem đều tò mò vô cùng, hưng phấn hỏi tình hình cụ thể về trận giao đấu giữa điểu sư và kim giác cự mãng. Dương Hồng đối đáp trôi chảy, không hề có sơ hở, nói đến chỗ hưng phấn lại càng khoa chân múa tay vui sướng, khiến những người bên cạnh kinh ngạc hô lên.



"Khúc Đại sư tới rồi, Khúc Đại sư tới rồi, mau mời Khúc Đại sư giám định giúp ngươi thử xem, chỉ cần xác định đây là trứng điểu sư, đảm bảo ngươi sẽ bán được với giá tốt." Nhìn thấy Khúc Sơn Linh đi ra, có người lớn tiếng nhắc nhở.



Những người khác cũng thôi ồn ào, cung kính cúi rạp người hành lễ với Khúc Sơn Linh.



Lúc này, tất nhiên Khúc Sơn Linh đã sớm cất cái đùi heo kia vào, hai tay vắt tréo sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái hiên ngang, phù hợp với tu vi của Đại kiếm sĩ cấp mười, cộng thêm một đôi mắt ẩn hiện thần quang, sâu không đo được, khiến người ta không kiềm chế được mà sinh ra lòng kính sợ, quả thực chính là điển hình của thế ngoại cao nhân.