Tiểu Thư Trưởng Nữ
Chương 12 :
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Nhìn thấy trên thuyền chuẩn bị một cây đàn Diệp Doanh biết là chuẩn bị cho mình, cạnh bên là bàn mực với giấy và màu phía trên. Nàng vô tình đưa mắt liếc nhìn Kỳ Lạc, y cũng bắt gặp ánh mắt đó như hiểu như không bước lên phía trước nhìn khung cảnh.
“Thật hiếm khi có thể cũng thất đệ dạo quanh thế này! Thường đệ khộng thích chỗ đông người!” – Thái tử Kỳ Song ngồi vào bàn vẽ tranh một cách tự nhiên, nhàn nhạt nói.
“Những nơi đó rất ồn ào!” – Kỳ Lạc cũng tự nhiên ngồi vào chiếc ghế trống mới được chuẩn bị thêm trong đình trên thuyền. Diệp Dung có chút luống cuống nàng không biết mình nên làm gì, tay khẽ nắm vạt áo tay áo của Diệp Doanh.
“Muội muội tiểu nữ rất thích thi họa! Hôm nay quả thực là một diệp may mắn cho muội ấy được học hỏi từ Thái tử!” – Nói đoạn nàng đẩy Diệp Dung nhẹ nhàng đến đứng bên cạnh thái tử điện hạ, còn mình nghiễm nhiên ngồi vào vị trí của chiếc đàn.
Không nói lời nào nữa Diệp Doanh đặt tay lên dây đàn chậm rãi dạo một bản nhạc êm dịu.
“Hồng đậu sinh nam quốc
là chuyện rất xa xôi.
Tương tư tính là chi.
Sớm không người để ý.
Say gục chốn hồng trần
Muôn ánh hồng ngàn tía
Lả lơi phong tình sóng sánh tràn chén rượu
“Ta cần phải nhờ Nhan đại tiểu thư đi cùng một chuyến mới được! Không biết ý tiểu thư như thế nào?” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc lên tiếng làm mọi người ngỡ ngàng ngay cả Diệp Doanh cũng không tin được vào tai của mình. Mọi ánh mắt điều đỗ dòn về phái Diệp Doanh.
“Ta… Tiểu nữ không biết có giúp được thất hoàng tử hay không! Nhưng nếu là chuyện gấp thì xin góp chút sức!” – Diệp Doanh có chút ngập ngừng thưa.
“Được! Xin cáo từ! Xin phép thất lễ!” – Nói đoạn thất Hoàng tử đưa tay vịn eo của Diệp Doanh sau đó nâng người cô nhẹ nhàng đạp lên thành thuyền phi vào bờ, có chút bất ngờ hốt hoảng nên Diệp Doanh tình túm chặt lấy cổ áo ngay trước ngực của Kỳ Lạc. Kỳ Song nhìn 2 người nhanh như chớp đã vào bờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến y không kịp trở tay ngăn trở, mỹ nhân bị đưa đi ngay trước mắt mà y vẫn chỉ biết đứng đơ ra. Sự tức giận nhanh chóng khiến mặt Kỳ Song biến sắc.
“Thái tử!” – Diệp Dung bên cạnh yêu kiều đưa ánh mắt vui mừng có chút diễm lễ, nhu tình e ấp nhìn Thái Tử. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cơn gió mùa thu đã mang tâm trí Kỳ Song quay trở lại.
“Nhan nhị tiểu thư! Chúng ta vào trong nhé!” – Nói đoạn y xoay người hướng vào đình tiếp tục thưởng cảnh vẽ tranh! Dù không còn Nhan Diệp Doanh bên nhung thay vào đó Diệp Dung cũng vô cùng mỹ mìu mặt khác Diệp Dung còn có vẻ yêu kiều như nước mùa thu hơn Diệp Doanh nên cũng không làm y quá đỗi mất hứng thú!
Kỳ Lạc gấp gáp cứ thế nắm eo Diệp Doanh dùng kinh công đi thật nhanh khuất tầm mắt Kỳ Song mới thả cô xuống.
“Tiểu thư nợ ta một ân tình!!” – Khi đến gần với đường lớn có thể trở về nhà Kỳ Lạc lạnh nhạt nói rồi quay người đi.
“Tại sao người lại giúp tiểu nữ!” – Diệp Doanh nhanh chóng lên tiếng, đáp lai nàng vẫn là tấm lưng không cảm xúc đó.
“Vì để nàng nợ ta ân tình!” – Nói đoạn người thẳng tấp bước đi.
Sau đó thái tử đích thân đưa Diệp Dung về đến phủ, gương mặt nàng ta hồng hào vô cùng đáng yêu, ánh mắt nhìn Kỳ Song chan chưa rất niều cảm xúc, e dè. Diệp Doanh báo mệt không thể ra tiếp đại được khiến cho Nhan tướng quân có chút không vui.