Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 33 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Lại mặt ba ngày của Nhan Diệp Dung, Nhan tướng quân cho người đến Thất vương phủ mời Nhan Diệp Doanh đến dự. Lãnh Kỳ Lạc những ngày này lại vô cùng bận rộn, nàng không biết y làm chuyện gì nhưng vẻ rất khẩn trương về đến Vương phủ là đi ngay vào trong thư phòng rồi ngồi rất lâu trong đó, những ngày qua y về đến phòng đã tối muộn Nhan Diệp Doanh cũng đã ngủ rồi. Nên chuyện về Nhan phủ nàng dù không muốn nhưng cũng một mình trở về!



“Tham kiến Thất vương phi! Dung nhi đã về rất sớm có cả Thái tử điện hạ đến cùng!” – Lý di nương đứng bên ngoài chánh điện vừa nhìn thấy Nhan Diệp Doanh đi vào liền nhanh chóng lên tiếng, cố ý nhấn mạnh có sự đưa về nhà của Lãnh Kỳ Song, như muốn khẳng định với Diệp Doanh rằng con gái nàng ta được sủng ái rất nhiều.



“Tham kiến Thái tử! Thần thiếp đến trễ không kiệp nghênh đón người!” – Nhan Diệp Doanh chỉ gật nhẹ đầu rồi bước vào trong chánh điện, hành lễ cùng với Thái Tử Lãnh Kỳ Song đang ngồi chễm chệ ngay giữa chánh điện.



“Thất vương phi có lòng là được rồi! Thất đệ hôm nay vẫn bận bịu không đi được với người à?” – Lãnh Kỳ Song cười ánh mắt có vài phần ôn nhu nói.



“Dạ bẩm Thất Vương gia nhà thiếp quả thật quá bận nên không thể cùng đến đây!” – Nói đoạn Nhan Diệp Doanh xoay người tìm vị trí của mình cũng như muốn nói chủ đề này nàng không có chút kiên nhẫn tiếp tục.



“Tỷ tỷ!” – Nhan Diệp Dung nhìn thấy ánh mắt đó có chút khó chịu nhưng kiếm chế đứng lên nhu mì nói. Trước mặt thái tử nàng không được thất sách, chàng ta để ý nàng vì sự nhu mì của nàng nàng không được đánh mất đi.



“Muội muội! Nhìn muội tươi đẹp như vậy chắc là Thái tử gia rất cưng chìu!” – Diệp Doanh nhìn thái đồ nai tơ giả dối trước mặt cười nhạt nói.



“Tỷ tỷ đừng chọc muội! Chỉ là muội muội được một chút phúc phận thôi!” – Nàng vừa nói vừa nhìn Thái tử đầy tình ý.



“Dung nhi con còn đứng đó mau rót trà dâng lễ tỷ tỷ con!” – Lý di nương nói, Nhan Diệp Dung lật đật bước đến nhận tách trà trong tay a hoàn rồi bước đến trước mặt Nhan Diệp Doanh cung kính dâng lên.




“Nàng có bị thương không?” – Giọng nói của y quá ôn tình nên khiến những người xung quanh vô cùng bỡ ngỡ không ngờ một Lãnh Kỳ Lạc lạnh băng lại có lúc ôn nhu như vậy.



“Thiếp không sao!” – Nhan Diệp Doanh ôn nhu cũng thấp giọng đáp lại.



“Người bị thương là Dung nhi chứ không phải đại tiểu thư!” – Lý di nương vẫn không can tâm mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này như vậy, bà ta thấy thế trận mình đang chiến thắng nhưng chỉ vì sự xuất hiện ngoại ý muốn của Thất điện hạ mà mọi chuyện như đột ngột chiềm xuống.



Nghe bà ta nói Nhan Diệp Dung lại cố ý thút thít xuýt xoa lớn tiếng.



“Một thứ nữ còn là một tiểu thiếp thì có vấn đề gì so với sự an nguy của một Vương phi?” – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt bước qua Thái tử điện hạ đi đến ngồi trên ghế giữa chính điện. Mọi người nghe lời Lãnh Kỳ lạc nói đều bàng hoàng nhìn nhau không ai dám nói thêm lời nào. Quả thật như vậy xét về thân phận thì không thể trách cứ Nhan Diệp Doanh được mà hiện tại mọi người lại còn đang không màng đến sự tình của nàng ta mà còn cùng nhau trách cứ.



Cả sảnh đường đều im lặng, không ai dám nói thêm bất kỳ lời nói nào cho dù là tiếng thút thít của Nhan Diệp Dung cũng đột nhiên im phắt.



“Chúng ta về!” – Nhan Diệp Doanh nhìn lướt qua gương mặt của từng người phái trước cuối cùng dừng lại ở Lãnh Kỳ Lạc ôn nhu dịu dàng nói.