Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 17 : Mê loạn

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Nếu không có thiên tính tự cao của Lam Khuyết Dương, giờ phút này chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi nhìn Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương thản nhiên hỏi: “Ca, ngươi nghe ai nói? Ta tại sao không biết.”



Mạc Tang Ức nhíu mi lại, nói: “Không phải nghe ai nói, là vừa mới trong mộng, có người thấy không rõ dung mạo nói.” Có chút bất an lôi kéo Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức hỏi lại: “Khuyết Dương, ngươi đã từng nghe thấy ‘thất tinh tích hồng’?” Vì sao lúc nghĩ đến “thất tinh tích hồng” này đáy lòng lại có cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân.



“Ca…” Lam Khuyết Dương nghiêng người đặt người kia dưới thân, cởi vạt áo Mạc Tang Ức ra, lấy đầu ngón tay sờ lên hồng lệ nhàn nhạt kia, “Ta chưa từng nghe thấy ‘thất tinh tích hồng’ gì, chắc là ca nếu cảm thấy nóng, mấy viên chí này sẽ hồng hơn chút.”



“A? Ta sao không biết còn có như vậy?” Bắt lấy tay Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức không cho hắn sờ xuống nữa.



“Ca lúc tắm rửa có thể nhìn thử xem.” Lam Khuyết Dương thu tay lại, sửa sang lại quần áo của Mạc Tang Ức.



Mạc Tang Ức bán tín bán nghi, nghe Lam Khuyết Dương vừa nói như vậy, cũng không suy nghĩ thêm về chuyện “thất tinh tích hồng” kia nữa, có điều vẫn chưa buồn ngủ, Mạc Tang Ức định ngồi dậy, lại không nghĩ vừa mới ngồi dậy đã bị Lam Khuyết Dương ôm lấy.



“Ca, ngươi ngủ cùng ta một lát đi.” Lam Khuyết Dương đắp kín chăn, bộ dáng muốn ngủ.



Mạc Tang Ức nhìn hắn, cười cười, ôm Lam Khuyết Dương nói: “Được, ca cùng ngươi.”



Một lát sau, Mạc Tang Ức vốn không hề buồn ngủ lại đột nhiên cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Mà Lam Khuyết Dương có chút buồn ngủ lại sau khi Mạc Tang Ức ngủ không lâu, hai mắt mở ra lấp lánh.



………



“Ngươi là nói trí nhớ Tang Ức có triệu chứng khôi phục?” Bên trong hậu hoa viên, thần sắc Lưu Hoài Diệp ngưng trọng hỏi Lam Khuyết Dương. Lam Khuyết Dương gật đầu, trước đó hắn đã nói rất rõ ràng.



Lưu Hoài Diệp chắp tay sau lưng bước chân đi tới đi lui, lúc trước thái y cũng đã nói, sau này Tang Ức rất có thể sẽ nhớ lại chuyện trước đây, cho nên bọn họ đều cực kỳ cẩn thận. Vốn hắn mặc dù thường gặp ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại thi không nhớ rõ, nhưng hôm nay, hắn không chỉ nhớ rõ, còn nói ra “thất tinh tích hồng”… Cứ tiếp như thế này, khó đảm bảo Tang Ức sẽ không nhớ lại. Nhớ lại lời Tang Ức nói với mình trước khi “chết” lần trước, tâm Lưu Hoài Diệp đột nhiên thoáng siết lại.


“Tang Ức, ngươi cũng chớ có đùa với cơ thể của mình, nếu Khuyết Dương nói ngươi phải nằm mấy ngày, mấy ngày này ngươi liền ở trên giường dưỡng thật tốt.” Lúc này, Trương Chính bưng chén thuốc đi đến, Lưu Hoài Diệp nhận lấy đưa đến bên miệng Mạc Tang Ức, đang nghĩ nên khuyên người này uống thuốc như thế nào, đã thấy Mạc Tang Ức phi thường phối hợp mở miệng uống thuốc vào, ba người trong phòng thấy thế có chút giật mình.



Nhíu mày uống xong thuốc đắng chết người, ngậm một viên mứt hoa quả Lam Khuyết Dương đưa tới, Mạc Tang Ức mới từ từ đè xuống cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Giương mắt thấy mấy người kia có phần kinh ngạc đến ngây người nhìn mình, Mạc Tang Ức đầu tiên là có chút khó hiểu, sau đó thấp giọng nói: “Ta nếu có thể sớm khỏe hơn, có phải có thể sớm xuống giường hay không?”



“Đương nhiên, ta cũng không muốn cả ngày để ngươi buồn bực trong phòng.” Lưu Hoài Diệp suy nghĩ sâu xa nhìn Mạc Tang Ức, vài phần nghi hoặc xông lên đầu.



“Đã như thế, ta uống thuốc lại có gì không đúng sao? Coi các ngươi mỗi người bộ dáng tựa như gặp quỷ.” Trong mắt Mạc Tang Ức chứa ý cười pha trò, chẳng lẽ hắn thỉnh thoảng nghe lời một lần, cũng không đúng sao.



“Tang Ức… Ngươi…”



“Ca?”



Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nghe xong, có chút kinh hoảng nhìn Mạc Tang Ức, người này… hình như có chút bất đồng với lúc trước, sẽ không là như bọn hắn nghĩ đến đi.



“Các ngươi đây là làm sao vậy?… Hoài Diệp, chẳng lẽ là ngươi đã quên lúc trước nhận lời ta, cho ta tới chỗ Khuyết Dương ở nửa tháng? Nếu ta vẫn không khỏe, chẳng phải là không thể đi ra ngoài? Khó có được mấy ngày ta có thể xuất cung.” Mạc Tang Ức thở dài một tiếng, sau đó cười sâu. Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương liếc nhau, sau đó cầm tay Mạc Tang Ức nói: “Tang Ức, chuyện đồng ý với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đổi ý, chờ thân mình ngươi không ngại, ta để ngươi xuất cung, bất quá, nửa tháng sau, ngươi nhất định phải hồi cung.”



Mạc Tang Ức buông mắt nhìn tay mình phân biệt bị hai người cầm, sau đó ngẩng đầu nói: “Ta biết, nửa tháng sau ta nhất định hồi cung.”



“Vậy là tốt rồi.” Lưu Hoài Diệp nghiêng người hôn lên môi Mạc Tang Ức, mà lúc chạm vào, Mạc Tang Ức lại đưa đầu nghiêng sang bên cạnh, hôn vào khóe miệng y.



Chú th



(1) không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ gì cả, chỉ sợ rủi ro