Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 20 : Tiệc rượu kết thúc

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


“Vương gia, đây là dược thiện lão nô bảo phòng bếp làm cho người, người ăn nhiều một chút, dược thiện này mùi vị mặc dù không ngon, nhưng có lợi đối với thân thể của người.” Từ sau lần trước nhìn thấy thiếu gia như thế, Tả Tường lại càng dụng tâm an bài ẩm thực hằng ngày cho thiếu gia.



“Tả thúc, người ngồi xuống đi, từ trước đến giờ trong phủ này ta còn chưa cùng người hảo hảo trò chuyện đâu.” Mạc Tang Ức kéo Tả Tường ngồi vào một bên, sau đó nói với hộ vệ canh giữ bên cạnh hắn, “Các ngươi không cần đều canh giữ ở chỗ này, ta cũng sẽ không ra ngoài, đi xuống dùng cơm đi, ta ở chỗ này tâm sự cùng Tả thúc.” Thấy hộ vệ vẫn không nhúc nhích, Mạc Tang Ức bất đắc dĩ nói, “Các ngươi nhìn ta, ta sao có thể nuốt trôi.” Nghe Mạc Tang Ức nói như vậy, mấy tên hộ vệ mới lùi ra xa, nhưng vẫn từ xa xa nhìn Mạc Tang Ức.



“Vương gia… Đây…” Tả Tường nhìn thấy rõ ràng nhiều hơn rất nhiều hộ vệ so với lần trước, có chút bận tâm nhìn về phía thiếu gia. Mạc Tang Ức cười khổ một tiếng nói: “Hoài Diệp hắn… hình như sợ ta chạy, lại phái nhiều người như thế trông chừng ta.” Lần thứ hai đi tới chỗ Khuyết Dương, thị vệ đi theo sau lại nhiều hơn gấp đôi, trong lòng Mạc Tang Ức biết Hoài Diệp chắc chắn đã nhận ra gì đó, chỉ là mình không nói, Hoài Diệp cũng không hỏi, nghĩ tới đây, Mạc Tang Ức có chút nhức đầu.



“Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tả Tường vừa nghe, cũng bất kể Mạc Tang Ức hiện giờ không nhớ hắn, vượt ra ngoài giới hạn hỏi.



Mạc Tang Ức ăn một ngụm dược thiện, xác định người chung quanh không nghe được lời hắn, mới mở miệng nói: “Tả thúc, ta… đã nhớ lại.”



Tả Tường vừa nghe, nhất thời trừng lớn hai tròng mắt, sau khi nhìn thấy ánh mắt Mạc Tang Ức bảo hắn không được làm ầm lên lập tức khôi phục thái độ bình thường, hơi quay người ngăn trở ánh nhìn phía sau, Tả Tường kích động khẽ hô: “Thiếu gia…” Trong lòng Tả Tường trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn mừng rỡ vì thiếu gia đã nhớ ra mình, nhưng… hắn lại không muốn thiếu gia lại nhớ tới quãng thời gian đã trải qua kia.



“Tả thúc, Hoài Diệp và Khuyết Dương bọn họ hình như đã hơi phát hiện, ta hiện giờ không có phương tiện xuất môn, người có thể giúp ta làm vài sự tình không?” Mạc Tang Ức không nhìn Tả Tường, ăn dược thiện thấp giọng nói.



“Thiếu gia, có việc người xin cứ phân phó ta là được.” Tả Tường âm thầm bình tĩnh, giả bộ tùy tiện nói chuyện phiếm vơi Mạc Tang Ức.



Mạc Tang Ức nhìn quanh một vòng, đè thấp tiếng nói: “Tả thúc… Năm đó ta dẫn người tới Thất Hà trấn mua đất, người đã mua?”




………



Mang hai người đã mê man ên trên giường, trên khuôn mặt cười cả một đêm của Mạc Tang Ức đã không còn chút ý cười, thay vào đó là thương cảm ly biệt cùng lo lắng của hắn.



“Thiếu gia…” Không đành lòng thấy thiếu gia khổ sở như vậy, Tả Tường khẽ gọi.



“Tả thúc, đều an bài xong xuôi rồi chứ?” Đi đến bên cạnh đốt chút dầu thơm, Mạc Tang Ức từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, sau khi mở ra tách miệng hai người đút vào.



“Đã chuẩn bị thỏa đáng, thiếu gia.” Để nước ấm Mạc Tang Ức phân phó hắn chuẩn bị một bên, Tả Tường muốn khuyên Mạc Tang Ức thay đổi chủ ý, lại nhìn thấy hành động lúc sau của hắn, lại nuốt lời nói trở về… Thiếu gia hắn, chung quy vẫn là đi tới bước này.



“Tả thúc, nếu giờ sửu ta còn chưa tới, người quay lại đón ta.” Thâm tình nhìn chăm chú vào hai người trên giường, Mạc Tang Ức cởi ra ngoại sam của bọn họ.



“… Thiếu gia…” Tả Tường thở dài, từ trong tay áo lấy ra hộp thuốc mỡ,” Thiếu gia, thuốc này… có thể làm cho người đỡ chịu khổ hơn.” Dứt lời, bỏ thuốc xuống, Tả Tường mở cửa ngầm bên giường đi ra ngoài.



Cởi toàn bộ y phục của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ra, Mạc Tang Ức vào lúc hai người chuyển tỉnh, cầm lấy thuốc mỡ kéo màn xuống.