Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 52 : Ngày đầy tháng

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Ba ngày sau, rượu đầy tháng cực kỳ long trọng cử hành trong cung, lần này Lưu Hoài Diệp hạ lệnh kinh thành chúc mừng ba ngày, mức độ phô trương so sánh với khi trưởng tử của Lưu Hoài Diệp lúc trước ra đời có thể nói là trên trời dưới đất.



Ngày rượu đầy tháng đó, hạ lễ ba đứa nhỏ đang say ngủ nhận được chất đầy hai gian phòng, mà làm sinh phụ của đứa nhỏ, hạ lễ Bạch Tang Vận thu được càng khiến cho người ta hoa cả mắt, hết sức quý hiếm. Cùng ngày, Bạch Tang Vận mặc cung phục chính thức, từ hoàng đế Lưu Hoài Diệp tự mình ôm nhập tiệc, Lam Khuyết Dương thì canh giữ ở bên kia của hắn. Tư thế như vậy đã là báo cho mọi người biết quan hệ của ba người hắn, nhưng Lưu Hoài Diệp thân là hoàng đế nếu đã vui vẻ tiếp nhận, những người khác cũng không dám lắm miệng nói cái gì.



Lúc này đã vào đông, vết thương của Bạch Tang Vận mặc dù chưa hoàn toàn khép lại, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, ngồi trên ghế lót đệm mềm, Bạch Tang Vận từ đầu đến cuối đều vui vẻ cười, vì con hắn, vì hai nam nhân của hắn.



Chưa đến nhi lập, hắn lại đầu đầy sợi bạc, sợi bạc này bao hàm một đoạn quá khứ làm cho hắn thống khổ, nhưng bây giờ, hết thảy tất cả lại sớm đã theo chân tâm hai người kia che chở cùng với sự ra đời của đứa nhỏ mà tan thành mây khói, lưu lại chỉ là hồi ức mờ nhạt ngẫu nhiên.



Cười và nói chuyện với chư vị đại thần tiến đến mời rượu, Bạch Tang Vận lấy trà thay rượu đáp lễ mọi người. Giữa ánh mắt lưu chuyển, Bạch Tang Vận thấy được một vị nữ tử miễn cưỡng tươi cười. Chỉ nhìn thoáng qua, Bạch Tang Vận liền quay tầm mắt lại nhìn về Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần nâng chén với hắn, cúi đầu uống trà, Bạch Tang Vận nói trong lòng: Tình quận chúa, xin lỗi, ta biết ngươi vẫn yêu Khuyết Dương, thế nhưng… ta là một người ích kỷ, ta mặc dù từng nghĩ muốn tác hợp ngươi với Khuyết Dương, nhưng đấy chẳng qua là tận lực làm trách nhiệm của huynh trưởng mà thôi, Khuyết Dương… Ta không muốn cũng sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào, bởi vì, ta yêu y. Ta biết Khuyết Dương sẽ không rời khỏi ta, vì thế ta không để ý có người thích y, mà hiện giờ, Khuyết Dương lại là cha của đứa nhỏ bọn nó. Có lẽ ngươi hận ta chiếm lấy y, thế nhưng, hắn cái gì cũng có thể nhường, nhưng trên đời này có hai người, hắn là đến chết cũng sẽ không nhường.



“Tang Vận, nghĩ gì thế?” Tay trái nắm lấy cái tay đặt trên đùi của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp thấp giọng hỏi.



Bạch Tang Vận ngẩng đầu, không để ý rất nhiều ánh mắt xung quanh, để sát bên tai Lưu Hoài Diệp nói một câu, chỉ thấy Lưu Hoài Diệp đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó liền cực kỳ cao hứng ôm Bạch Tang Vận, tiếp đấy lại không ngừng gắp món Bạch Tang Vận thích ăn hướng trong bát hắn.



“Tang Vận, ăn nhiều chút, ngươi chính là phải tẩm bổ cho tốt.” Lưu Hoài Diệp hết sức có thể biểu hiện tình yêu đối với Bạch Tang Vận. Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nghe được Tang Vận nói yêu hắn.



Lam Khuyết Dương liếc nhìn Bạch Tang Vận, Bạch Tang Vận hắn đang hỏi chính mình, không nhìn đạo ánh mắt tràn ngập ai oán kia nữa, Bạch Tang Vận thấp giọng nói: “Khuyết Dương, ta chờ ngày này chờ đã lâu.”



“Tang Vận, ngươi bây giờ làm cha rồi, cũng đừng lại tùy hứng nữa.” Lam Khuyết Dương tự mình châm trà cho Bạch Tang Vận, hắn biết có người luôn luôn đang nhìn mình, bất quá, với hắn mà nói, người hắn quan tâm chỉ có bên cạnh này, còn có ba đứa con.




“Tùy ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng là được.” Đối với Bạch Hãn Triệt, Lưu Hoài Diệp cũng không còn chán ghét như lúc trước, bây giờ hắn có thân cốt nhục của mình, Bạch Hãn Triệt hắn cũng sẽ không lại để trong lòng, bất quá, hắn không có cách nào bỏ ra quá nhiều tâm lực đối với đứa nhỏ kia, dù sao sự ra đời của nó cũng không vinh dự gì, cũng là việc làm cho hắn cực kỳ mất mặt. Nghĩ đến, hắn cũng không phải người lòng dạ rộng lớn gì, đứa nhỏ… vẫn là của mình thật tốt.



………



Nửa đêm, Lưu Hoài Diệp sau khi Bạch Tang Vận ngủ say nhẹ nhàng đứng dậy, Lam Khuyết Dương nhìn hắn một cái, cũng nhẹ nhàng rút cánh tay bị Bạch Tang Vận gối ra xuống giường.



Sau khi hai người mặc xong, đến cách gian nhìn nhìn ba đứa con đang ngủ say, cùng nhau ra khỏi tẩm cung.



“Hoàng thượng, vương gia.” Thị vệ ngoài tẩm cung thấy Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đột nhiên đi ra, lập tức căng thẳng kêu lên, nghĩ có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?



“Đến ngục lao.” Ánh mắt Lưu Hoài Diệp u ám.



“Dạ.”



Chú thích



(1) bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian ↑