Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 54 : Hoan tình

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Sáng sớm tỉnh lại, Lưu Hoài Diệp đã đi lên triều, cùng Lam Khuyết Dương dùng đồ ăn sáng, Bạch Tang Vận theo lệ đi cách gian thăm con, hắn không biết hai nam nhân của mình tối hôm qua làm gì, cũng không biết có một người từng tổn thương hắn chết ở trong lao. Hắn chỉ là vui sướng nhìn tam tử “bi ba bi bô” có chút tinh thần cùng với hai đứa nhỏ mở to mắt nhìn mình.



“Tang Vận, ta đã phái người buổi chiều ôm Hãn Triệt vào cung.” Lam Khuyết Dương ngồi ở một bên nhìn con ôm Bạch Tang Vận nói, thấy lão tam hình như không thoải mái muốn khóc, hắn vội vàng ôm người vào lòng, sờ sờ tã ướt, thuần thục đặt lão tam ở bên cạnh đổi tã, trên đường hồi kinh hắn đã học đổi tã cho trẻ con như thế nào.



“Tốt.” Để cho Vận Tranh nắm ngón tay của mình, Bạch Tang Vận nhìn Lam Khuyết Dương không giống với lạnh lùng ngày xưa, trong lòng cảm khái, hắn cũng không biết Khuyết Dương cũng sẽ có vẻ mặt như vậy, xem ra, có con vẫn là đúng.



“Ê ê… a a…” Tích Tứ đã đổi tã thoải mái, cầm lấy ngón tay phụ vương đưa vào trong miệng tràn đầy nước dãi, Lam Khuyết Dương nghĩ tay mình không sạch sẽ, vội vàng thu tay lại, lại thấy tiểu gia hỏa bất mãn chau mày lại muốn khóc.



“Ngoan, không khóc không khóc… Phụ vương đi rửa tay…” Vội vàng chạy đến bên chậu nước rửa sạch tay, Lam Khuyết Dương nhét đầu ngón tay vào trong tay của nhi tử. Nhìn thấy Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận nở nụ cười, “Ta đã nói rồi, không thể quá sủng chúng nó, ngươi và Hoài Diệp chung quy có một ngày làm hư Tích Tứ, người ta đều nói, nhi tử phải đánh, nữ nhi mới sủng.” Con út sau khi sinh vẫn uống canh bổ, cũng vì vậy, hai người kia thực sự thương yêu bé đến đáy lòng, đối với trưởng tử cùng thứ tử cũng không sủng nịch như vậy, bất quá đấy cũng là so sánh mà nói. Mà lão Tam này, cũng không biết tính tình giống ai, vừa mới đầy tháng liền biết làm nũng với phụ hoàng, phụ vương của bé, cho tới bây giờ cũng chỉ là khẽ khóc mấy tiếng, sau khi đạt được mục đích nước mắt lập tức liền không còn, mỗi lần lại làm cho hai người kia càng vui mừng đến không thôi. Nhưng nếu chỉ có mỗi mình, lão Tam lại là đứa ngoan nhất, không khóc cũng không nháo.



“Sao có thể đánh?” Lam Khuyết Dương một tay ôm Tích Tứ, một tay cho nhi tử cắn, “Đây chính là đứa con ta thật vất vả mới có được mà, thương yêu còn không kịp.” Hắn hận mình không thể có thêm mấy cái tay, có thể ôm ba nhi tử vào lòng.



“Lúc trước ngươi cùng Hoài Diệp đều nói không muốn đứa nhỏ, sợ ta toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người đứa nhỏ, nhưng hôm nay xem ra lại là nói ngược, xem ngươi cùng Hoài Diệp, nào có bộ dáng nghiêm phụ, tiếp tục như vậy đứa nhỏ sợ thật sự sẽ bị làm hư.” Đối với thái độ hai người này, Bạch Tang Vận vẫn có chút bất mãn, hắn không hi vọng con của mình bị làm hư, thành đứa ăn chơi trác táng, nhất là xuất thân của đứa nhỏ vốn là khác với người ngoài.



“Con của Tang Vận há có thể bị làm hư?” Lam Khuyết Dương không cho là đúng nói, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Tang Vận, không thể ôm, chỉ có thể kề thật sát, “Tích Tứ biết thân mình phụ thân không tốt, cho nên chưa bao giờ quấn lấy phụ thân ôm. Vận Tranh cùng Vận Vanh biết phụ thân vất vả, trừ phi đói bụng, đi tiểu, cũng là chưa bao giờ khóc, con chúng ta từ nhỏ đã biết săn sóc phụ thân của chúng nó, ngươi nói sẽ bị làm hư sao.” Lời của Lam Khuyết Dương làm cho Bạch Tang Vận bất đắc dĩ thở dài, bất quá ở điểm này, Bạch Tang Vận hiển nhiên không có được dự kiến chính xác của Lam Khuyết Dương.



“Tang Vận, đứa nhỏ ôm qua đây, ngươi nghỉ ngơi trên giường đi.” Bạch Tang Vận không thể ngồi lâu, Lam Khuyết Dương thu lại cái tay nhi tử nhả ra, đỡ người đứng lên.




“Đương nhiên, đây là con ta…” Nhìn thấy Bạch Hãn Triệt vừa mới nhập cung có chút sợ hãi, Bạch Tang Vận ôm bé đi lại khắp nơi, sau đó mang bé đến trước mặt ba nhi tử nói, “Hãn Triệt, bọn họ là đệ đệ của con… Hãn Triệt là đại ca, sau này, bọn đệ đệ phải nghe lời nói của con.”



Nhìn ba tiểu nhân nằm trong giường, Bạch Hãn Triệt không hiểu rõ ôm chặt Bạch Tang Vận, cúi đầu gọi tiếng: “Đệ đệ” Bé mới vừa gọi xong, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại đồng thời mở to mắt, giống như bị dọa một cái, Bạch Hãn Triệt khẽ “hợ” hút khí, quay đầu chôn mình ở trên vai Bạch Tang Vận.



Bạch Tang Vận vỗ nhẹ Bạch Hãn Triệt, đứa nhỏ này sợ là lần đó bị dọa, sau đó không an ủi, khi đó hắn cũng không hiểu, bây giờ nghĩ lại thực sự là hối hận không thôi. Liếc nhìn nhi tử của mình, Bạch Tang Vận nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, đây là đại ca của các con, các con không cho khi dễ nó, phải tôn kính đại ca, biết không?” Mặc dù con còn nhỏ, cái gì cũng nghe không hiểu, nhưng Bạch Tang Vận vẫn là nghiêm túc nói.



“Hãn Triệt, không sợ, đây là đệ đệ mà.” Đặt Bạch Hãn Triệt vào trong giường nhỏ, Bạch Tang Vận kéo tay Bạch Hãn Triệt hướng về phía hai nhi tử của mình, “Hãn Triệt, đến, nắm tay đệ đệ.”



Hai tay nhỏ bé của Bạch Hãn Triệt, bị hai cái tay nho nhỏ kéo, cảm nhận được tay nhỏ của đệ đệ, Bạch Hãn Triệt sợ hãi cười, “Đệ đệ…”



“Ừ… Là đệ đệ…” Vuốt đầu Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận lại hạ quyết tâm muốn nuôi Bạch Hãn Triệt bên người.



“Đệ đệ…” Tựa hồ thật cao hứng chính mình có đệ đệ, Bạch Hãn Triệt kéo tay hai đệ đệ, nụ cười dần sâu hơn.



Mà hai tiểu tử kia, cũng một người kéo một bàn tay, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, mà một cái kéo này chính là hai canh giờ, đợi lúc bọn chúng lại tỉnh uống sữa, Bạch Hãn Triệt còn đang ngủ ở giữa bọn chúng.