Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 62 : Phiên ngoại 3 – Chọn đồ Vật đoán tương lai

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Một ngày này trong cung phá lệ náo nhiệt, nguyên nhân không gì khác, ba tiểu tổ tông trong cung hôm nay sinh nhật tròn một tuổi. Đây chính là chuyện lớn bằng trời, chưa nói đến ba tiểu tổ tông này được sủng ái ra sao, chỉ cần thân phận cha bọn chúng — quốc công duy nhất của Huệ Diệu — Bạch Tang Vận cùng với quan hệ của hắn và hoàng thượng là cũng đủ khiến cho trong cung ngoài cung vội vàng ngất trời.



Trong Vĩnh Hoài cung, ba tiểu gia hỏa tròn một tuổi được các ma ma ôm, Lưu Hoài Diệp ngồi trên long ỷ, bên cạnh là thái hoàng Lưu Tuyên, Bạch Tang Vận và Lam Khuyết Dương ở hai bên. Bạch Hãn Triệt hơn hai tuổi được phụ thân ôm, nhìn thấy nhiều người như thế bé có chút sợ hãi, nhưng có phụ thân và đệ đệ, bé cũng không có khóc.



Trên thảm bày đầy các loại đồ chơi, từ ngự tỷ của hoàng đế Huệ Diệu, đến điểm tâm bình thường có thể nói là chu toàn mọi mặt. Canh giờ đã tới, lễ quan gõ thanh la đồng ba cái, các ma ma thả ba tiểu tổ tông trên mặt đất, thúc giục bọn chúng đi chọn đồ vật.



Thái tử Lưu Vận Tranh ngồi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích; thứ tử Lam Vận Vanh dường như mới tỉnh ngủ, ngáp không ngừng; con út Lưu Tích Tứ cũng là rất có tinh thần sờ sờ cái này, chạm chạm cái kia, nhưng cũng không chọn. Ba đứa nhỏ làm cho mấy đại nhân sôi nổi lên tiếng.



“Vận Tranh, Vận Vanh, Tứ nhi, mau chọn a, nhìn xem thích cái nào liền lấy cái đó.” Lưu Tuyên không nhịn được đầu tiên.



“Vận Tranh, Vận Vanh, Tứ nhi, có phải không thích hay không a, phụ hoàng bảo bọn họ lại lấy cái khác đến.” Tiếp theo là Lưu Hoài Diệp.



“Vận Tranh, con là đại ca, phải dẫn đầu; Vận Vanh, đừng ngủ, chờ chọn xong rồi phụ vương mang con đi ngủ; Tứ nhi, cái đàn kia dễ coi không? Sao lại không muốn?” Lam Khuyết Dương cũng bắt đầu lo lắng. Chỉ có Bạch Tang Vận vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, thỉnh thoảng đút cho dưỡng tử ăn miếng bánh mật.



“Tứ nhi, tới lấy điểm tâm, tương lai làm vương gia thanh nhàn.” Lưu Hoài Uyên hận không thể nhét thẳng điểm tâm vào trong tay Lưu Tích Tứ, hắn cũng không muốn chất tử hắn thích nhất tương lai sẽ vất vả.



“Triệt nhi, xem ra bọn đệ đệ còn phải chọn một hồi, phụ thân mang con đi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ quay lại.” Bạch Tang Vận ôm lấy Bạch Hãn Triệt liền đi ra ngoài. Nghe được lời của hắn Lưu Tích Tứ vốn đang bò loạn trên mặt đất trong trẻo kêu một tiếng: “Phụ thân ôm.” Cũng vươn hai cánh tay bé xíu. Bé vừa kêu một tiếng, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh cũng ngồi ở đó vươn tay muốn phụ thân ôm.



Bạch Tang Vận ôm dưỡng tử đi đến trung gian ngồi xuống, sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, thả Bạch Hãn Triệt vào bên cạnh mình, trước tiên ôm Lưu Tích Tứ vào lòng. “Tứ nhi thích cái gì?” Vốn cho là đứa nhỏ này ngoan nhất, lại không nghĩ là nghịch nhất.




“Đấy là cái gì?”



“…”



“Hoài Diệp.”



“… Râu của hoàng gia gia.”



“Xem ra điểm ấy của Vận Tranh là giống ngươi.” Trong thanh âm của Bạch Tang Vận mang theo ý cười rõ ràng. Đưa tay cầm tay bên trái của người kia, Bạch Tang Vận hơi dùng sức, bảo y nói. “Ta chọn chính là cây sáo.” Lam Khuyết Dương biết ý tứ của Bạch Tang Vận, cũng biết hắn sợ mình khó chịu, y nắm chặt Bạch Tang Vận trả lời.



Bạch Tang Vận cười nhẹ nói: “Ta đã nói chọn đồ vật đoán tương lai này không chính xác.”



“Sao lại không chính xác?” Lưu Hoài Diệp cũng không đồng ý, “Ta khi đó sốt đến lợi hại, đâu nghĩ chọn cái gì, nháo cũng còn không kịp. Hôm nay Vận Tranh bọn nó chính là tỉ mỉ chọn, nhất định chính xác.”



“Ưm.” Bạch Tang Vận buồn ngủ tùy tiện đáp một tiếng định bụng ngủ, nhưng người bên cạnh dường như giận hắn quá mức tùy ý lại động thủ bắt đầu thoát nội sam của hắn.



“Tang Vận, ngươi dám không tin ta, xem ta phạt ngươi như thế nào.” Bất quá là một cái cớ, Lưu Hoài Diệp không có hảo ý đè lên Bạch Tang Vận, không đợi hắn kháng nghị liền hôn lên.