Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 8 : Đừng nói hồn bay đoạn luân hồi

Ngày đăng: 00:14 22/04/20


Đi vào căn phòng của mình trước kia, Mạc Ức đợi sau khi Lưu Hoài Diệp buông hắn xuống chưa nhìn những người khác trong phòng, chính là cẩn thận chạm vào bài trí bên trong. Nhiều năm như vậy, đồ đạc của hắn đều vẫn được giữ nguyên trạng, mặc dù rất ít khi quay về nhà chính, nhưng người trong thôn trang vẫn là cẩn thận bảo quản tất cả mọi thứ của hắn.



Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương, Trì Tuấn, Ngô Trác Quần, Trương Chính cùng mấy lão phó có chút bất an nhìn Bạch Tang Vận. Trên mặt người nọ không phải loại tình cảm vui sướng sau khi trở về, mà là loại tình cảm tựa như sắp phải rời xa.



“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Bỗng nhiên, Mạc Ức vốn chỉ là có chút ho nhẹ lại không ngừng ho khan dữ dội.



Đầu tiên Lưu Hoài Diệp vội vàng tiến lên nghĩ muốn giúp Bạch Tang Vận thuận thuận khí, kết quả sau khi thấy tay Bạch Tang Vận che miệng, sợ hãi kinh hô lên tiếng: “Tang Vận! Ngươi làm sao vậy?!” Những người khác vừa nghe, sợ tới mức xông tới, vừa thấy, sắc mặt đều biến đổi.



“Ca!” Lam Khuyết Dương ôm cơ thể Bạch Tang Vận có phần bất ổn đến bên giường, bắt đầu bắt mạch cho hắn, sau đó, y kinh hoàng nhìn ca, “Ca… Ngươi sao lại trúng độc?!”



“Tang Vận?!” Lưu Hoài Diệp nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.



“Hoàng thượng! Bạch chủ tử!”



“Hoàng thượng!”



“Chủ tử?!”
“Ca…” Lam Khuyết Dương khóc, giữ lại tay ca đang để trên mặt hắn, “Ca, đem thuốc uống.” Mà Mạc Ức lại vẫn là lắc lắc đầu, những người khác lúc này mới kinh sợ phát hiện hắn thật sự không muốn sống thêm.



Mạc Ức nhìn về phía Lưu Hoài Diệp, ánh mắt bắt đầu rời rạc: “Hoài Diệp… Khụ khụ khụ khụ… Ta thật sự mệt rồi… Cơ thể này… quá dơ bẩn, ngươi… khụ khụ… thay ta đem nó… đốt đi…”



“Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp cuống quít thả thuốc vào trong miệng, nhai mấy cái hướng về phía miệng Bạch Tang Vận liền đút xuống, dùng lưỡi ra sức mở môi Bạch Tang Vận ra, Lưu Hoài Diệp tuyệt vọng đưa nước thuốc vào.



Lần này, Mạc Ức không có đẩy Lưu Hoài Diệp ra, nước thuốc đắng chát theo đó chảy vào giữa cổ họng, hắn chỉ cảm thấy người trước mắt càng ngày càng mờ nhạt.



“Tang Vận… Đừng dọa ta, ngươi đừng làm ta sợ…” Lưu Hoài Diệp đút hết thuốc vỗ nhẹ mặt Bạch Tang Vận, lệ trong mắt cuối cùng khống chế không được rơi xuống.



“Hoài Diệp… Không phải vậy… thật tốt…” Thanh âm Mạc Ức thấp xuống, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, “Ta nguyện… Hồn kiếp này bay ra… không… trải qua… luân hồi…” Lệ từ trong mắt Lưu Hoài Diệp rơi xuống mắt Mạc Ức, hòa với lệ trong mắt hắn chảy xuống từ khóe mắt. Cuối cùng, thanh âm Mạc Ức trở nên nhẹ hẫng, tay hắn đặt trên vai Lưu Hoài Diệp chậm rãi trượt xuống, vô lực rơi xuống bên cạnh, khép lại hai tròng mắt, rơi xuống giọt lệ cuối cùng, Mạc Ức ở trong lòng Lưu Hoài Diệp không còn hô hấp.



“Tang Vận… Tang Vận? Ngươi đừng làm ta sợ… Tỉnh tỉnh… Ta biết ngươi mệt mỏi, nhưng hiện tại ngươi không được ngủ, ta còn có nhiều lời chưa nói cho ngươi mà, Tang Vận?” Lưu Hoài Diệp ôm Mạc Ức run rẩy khẽ gọi, sau đó đặt tay Bạch Tang Vận dần dần lạnh hôn hôn bên môi, “Tang Vận… Tang Vận… Tang Vận, ngươi tỉnh lại, ngươi không bẩn, ngươi một chút cũng không bẩn, bẩn chính là ta, là ta, ta động tình với ngươi, động dục với ngươi, cho nên đưa ngươi tới kinh thành, giữ ngươi ở bên người, là ta… là ta, Tang Vận…” Nói xong, Lưu Hoài Diệp cực kỳ bi thương ngửa đầu hô to: “A a a a… Hại ngươi… Tang Vận a… Tang Vận! Tang Vận! Là ta! Là ta hại ngươi! A…!!”



“Ca… Ngươi không biết võ, Khuyết Dương há có thể để ngươi một mình đến nơi xa như vậy.” Lam Khuyết Dương ngưng mắt nhìn dung nhan ca, lần đầu tiên ở trước mặt ca nở nụ cười, cười đến tuyệt nhiên, cười đến bi thương, nhấc tay, hướng đỉnh đầu mình vỗ xuống.