Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 11 : Tâm kế mỗi người
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Sau khi vào thu, lá cây trong sân Hàn Tùng Hiên bất tri bất giác đều khô vàng. Một đêm này gió bắc đột kích, sáng sớm ngày thứ hai thì lá vàng óng ánh đã rụng đầy đất, chân người đạp lên sẽ có tiếng "Sát sát".
Gã sai vặt Vĩnh Thọ thức dậy sớm ở dưới lầu quét lá rụng, thanh âm quét dọn "Sột soạt" và tiếng chân đạp lá khô giòn, tại đây trong không gian u ninh truyền đi đặc biệt xa.
Nguyệt Thược bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh, mông lung mở mắt ra, từ song cửa sổ lộ ra ánh sáng nhạt vẫn còn u ám.
Sáng sớm đầu thu đặc biệt lạnh, cánh tay của nàng rơi ở bên ngoài không che lại, không khỏi một trận run rẩy nổi da gà. Nam nhân cường tráng sau lưng đem nàng ôm vào trong ngực, mắt cũng không có mở ra, lầu bầu: "Tiếp tục ngủ."
Kể từ sau khi say rượu ngàytrùngdương hôm ấy, nam nhân ban đêm liền thỉnh thoảng đến phòng của nàng, ban đầu sau mấy lần làm xong việc thì rời đi, về sau thì trực tiếp nằm ngủ lại.
Lồng ngực nam nhân rộng dày, cảm nhận được thân thể ấm áp sau lớp áo trong nửa lộ, có mùi tùng hương trong veo, còn có một loại mùi bạch đàn cay đắng, truyền vào chóp mũi Nguyệt Thược là một loại mùi nam nhân thành thục nói không rõ vị.
Từ sautrùngsinhtới nay, Bùi Hành chiếu cố nàng, nàng không có khước từ, Bùi Hành cầu hoan nàng ôn nhu đón ý nói hùa, cho nên không có giống đời trước, vì nàng “không thức thời” mà quan hệ hai người vặn vẹo. Ngược lại càng chung đụng thì càng hòa hợp, lúc ở chung một chỗ bầu không khí cũng càng thấy tự tại thản nhiên.
Vốn là Bùi Hành vẫn ở dưới lầusinhhoạt thường ngày đọc sách, về sau để không cho khách lạ hoặc gã sai vặt bắt gặp Nguyệt Thược mới dời lên trên lầu, chỉ có lúc khách lạ tới mới xuống lầu. Minh Kỳ và Minh Hồng cũng biết, chưa bao giờ dám bước lên lầu.
Nguyệt Thược co lại ở trong lòng hắn nghĩ tới kế hoạch của mình, có cảm giác nặng nề, trong đó có chút áy náy với nam nhân này. Phát giác được dòng suy nghĩ của mình nàng lại giận chính mình, trong lòng chửi mình không đủ ngoan, kiếp trước bị người khác đùa giỡn xoay quanh, hiện thời lại vẫn muốn như thế sao? Tuyệt đối không thể, nàng một đời này muốn cho người hại chết nàng bị trừng phạt xứng đáng, muốn trở thành người bề trên để người khác không thể khi dễ!
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không ý thức lại nhắm mắt ngủ mất, ngủ càng sâu hơn so với ban đêm, chờ lúc tỉnh đã là trời sáng choang, Bùi Hành đang vuốt vuốt mái tóc của nàng, đem một bím tóc vòng vo thành một nắm.
Hắn thấy Nguyệt Thược tỉnh, trấn định nghiêm túc lại lơ đãng buông ra bím tóc kia, "Ngủ gì mà giống như con heo nhỏ, còn ngáy ngủ." Lại phân phó, "Đứng lên hầu hạ gia mặc quần áo rửa mặt." Hắn ngồi dậy mang giày, ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt kêu. Nguyệt Thược dụi mắt ngáp dài, nghe lời cũng đứng lên hầu hạ.
Nguyệt Thược nhìn trộm sắc mặt Châu nhi lúc trắng lúc xanh, biến ảo không ngừng, yên lặng hồi lâu không nói.
Một hồi lâu, nàng ta mới khống chế tâm tư, lộ ra tươi cười nói: "Hảo muội muội, ngày hôm nay ta đến kỳ thật còn có chuyện cầu xin ngươi, ngươi nếu chịu giúp đỡ, tỷ tỷ ngày sau đại đại tạ ơn ngươi."
Nguyệt Thược xấu hổ trả lời: "Xem tỷ tỷ nói kìa, ta nào có năng lực gì giúp đỡ tỷ tỷ."
Châu nhi ném vải ướt, tới kéo Nguyệt Thược ngồi xuống ở cạnh bàn tròn, con mắt thành khẩn nhìn chằm chằm Nguyệt Thược nói: "Hảo muội muội, thật đúng là không có ngươi thì không được. Ngươi là từ bên tứ nãi nãi đi ra, cũng biết những ngày qua Tứ gia tứ nãi nãi có chút không tốt. Cô nương chúng ta vài ngày trước được thuốc tốt của Tứ gia, trong nội tâm rất là cảm kích, muốn đáp lễ nhưng không biết Tứ gia thiếu cái gì, tùy tiện làm vài cái túi hương hà bao cũng không có ý tứ đưa ra ngoài, nên muốn tác hợp Tứ gia tứ nãi nãi..."
Châu nhi vừa nói vừa quan sát thần sắc Nguyệt Thược, trong lòng thầm đắn đo, suy nghĩ nếu là nha đầu kia không có ghen tị thì nói tiếp, nếu như có một tia ghen tị thì nàng ta sẽ dừng lại lúc này, mặt khác tìm lý do dụ dỗ nàng.
Có điều làm nàng ta mừng rỡ chính là nha đầu kia vẫn là tính tình thật thà phúc hậu, lại gật đầu lộ ra vẻ cảm kích, "Làm khó Phương cô nương suy nghĩ cho tứ nãi nãi, ta có thể giúp được cái gì, tỷ tỷ cứ nói."
Châu nhi vui mừng không lộ, nói: "Cô nương chúng ta ở nhà thủy tạ chuẩn bị một bàn tiệc, đêm nay ta đi mời tứ nãi nãi, làm phiền muội muội ngươi nghĩ lý do đưa Tứ gia dẫn đi qua được không?"
Nguyệt Thược nghe vậy do dự, nói: "Này... Vậy làm sao cho tốt, vạn nhất Tứ gia trách tội, không bằng vẫn là trực tiếp nói cho Tứ gia..."
"Nói thẳng chỉ sợ Tứ gia không chịu qua, ngươi yên tâm đi, nếu thật là trách tội cô nương chúng ta sẽ không để ngươi chịu phạt, lại nói Tứ gia làm sao trách ngươi, sợ là còn muốn thưởng cho ngươi."
Nguyệt Thược còn là một bộ không dám, Châu nhi chỉ đành phải đem lời hữu ích một đống một đống (nhất la nhất la) mang ra, khiến cho đầu óc Nguyệt Thược choáng váng, cuối cùng mơ mơ màng màng đáp ứng.
Chờ Châu nhi hài lòng đi, Nguyệt Thược mới thu hồi bộ dạng ngây ngốc, soi gương tùy ý dọn dẹp một chút đi nội viện tìm Hương Liên. Nàng hé miệng mỉm cười, nghĩ tới vở kịch buổi tối này diễn không thể thiếu tứ nãi nãi, chỉ là nàng không thể xuất hiện ở trước mặt tứ nãi nãi. Không thể nói trước phải đi đường vòng để cho Phù Dung lộ mặt ra sân, nhưng muốn gạt Phù Dung đi tới nhà thuỷ tạ, nàng tự mình đi gọi là không thể, vẫn là phải nhờ Hương Liên giúp đỡ một phen.