Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 2 : Tránh thoát
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Edit: Nguyễn Hưởng
Beta: Số 15
Khu viện mà Tứ nãi nãi Lý Diệu Quỳnh ở có tên là Thu Minh Cư. Gian chính là nhà hai tầng cao ráo ráo sáng sủa, còn sương phòng ở hai bên là loại nhà một tầng cao. Tầng trệt của nhà chính có ba gian, hai gian để tiếp khách một gian là thư phòng. Gian phía tây gian này làm Tiểu Hoa Thính để hằng ngày tổ chức yến tiệc. Hiện tại ở gian này, đèn đuốc trong phòng sáng choang.
Sắc trời đã tối, lúc này một ít nha hoàn không thân cận đã đi hai bên sương phòng sưởi ấm, nghỉ ngơi, nếu không thì là hầu hạ bên ngoài.
Khi Nguyệt Thược đi tới sảnh trước, từ bên trong phòng chạy ra một nha đầu vóc người cao gầy, nhìn kỹ lại thì là Hương Liên ở cùng phòng với nàng. Hương Liên giữ chặt tay nàng, thần sắc sợ hãi: “Các nàng nói ngươi cùng Tứ gia… Đây là nói láo đúng không?”
Nhìn thấy hảo tỷ muội đời trước, Nguyệt Thược lại kích động, vô cùng vui vẻ. Nghe được câu hỏi của Hương Liên, nàng gật gật đầu, sau đó lại vội lắc đầu.
Nhìn nàng như vậy nhưng Hương Liên vừa nhìn liền hiểu, liền khóc: “Ngươi như thế nào lại ngu ngốc như vậy, làm sao bây giờ, Tứ nãi nãi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.”
Nguyệt Thược khịt mũi, miễn cưỡng cười nói: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”
Hương Liên không dám cùng nàng nhiều lời, gạt nước mắt rồi đưa nàng vào trong phòng.
Trong phòng khách, gần cửa sổ có một chiếc giường la hán, trên giường lót da hồ ly màu hồng nhạt cùng cái gối đầu thêu hoa mẫu đơn đỏ. Lý Diệu Quỳnh ngồi ngay ngắn trên giường, bên cạnh có hai người hầu đứng thẳng. Một người là Vương mụ mụ chải búi tóc trơn bóng, khuôn mặt âm u hơn cả bộ quần áo trên người bà ta đang mặc, người còn lại là đại nha hoàn Thải Bạch.
Lý Diệu Quỳnh tức đến toàn thân phát run, cắn răng nói: “Cứ để cho ả ta làm càn, chờ ngày nào đó ta quản gia, đến lúc đó xem ta làm thế nào để thu thập ả.” Nói xong xoay mặt qua nhìn chằm chằm Nguyệt Thược lạnh lùng nói: “Nói tiếp!”
Nguyệt Thược nuốt nước miếng, vừa khát vừa mệt mỏi, kiên nhẫn tiếp tục nói: “… Lúc ngủ Tứ gia còn gọi ‘Diệu Quỳnh, nàng oan uổng ta’, còn kéo tay của nô tì bảo nô tì nhất định phải nói với người, Tứ gia theo người ta đi uống rượu chưa bao giờ chạm qua Hoa Tỷ Nhi, là do Hoa Tỷ Nhi lúc rót rượu cọ đến trên người Tứ gia nên trên người ngài ấy mới lưu lại mùi hương.”
Vương mụ mụ nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Nàng ta thì tính là cái gì, một đứa nha hoàn mà thôi, người xem Tứ gia vẫn nhớ đến tình cũ với ngài, trong lòng Tứ gia kỳ thật chỉ có tiểu thư người mà thôi.”
Trên mặt Lý Diệu Quỳnh không tự chủ được lộ ra một chút tươi cười, nhưng miệng vẫn oán giận: “Thật sự là như thế, buổi chiều gây gổ vì sao không nói rõ ràng với ta, chẳng lẽ ta là người không hiểu đạo lý hay sao?”
Vương mụ mụ gấp rút an ủi nàng ta: “Hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, không nói rõ ràng với nhau, hiện tại biết rõ tâm ý của cô gia là tốt rồi, vợ chồng son phải hòa hợp, không nên cùng cô gia sinh khí nữa, miễn cho kẻ khác nhân cơ hội chen vào…”
Nguyệt Thược nghe lời này của Vương mụ mụ lại quay trở lại trên người nàng, vội vàng đáng thương mở miệng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, hôm nay Tứ gia nhận lầm người, cũng trách nô tì không tốt, khi nào thì không qua, hết lần này đến lần khác lại qua vào lúc đó, chỉ mong tiểu thư tha thứ cho nô tì, lần sau nô tì không dám…”
Lý Diệu Quỳnh cùng Vương mụ mụ còn có Thải Bạch đều đang quan sát Nguyệt Thược. Chỉ thấy nàng mở to mắt, ánh mắt ướt đẫm mông lung, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, mu bàn tay còn đưa lên lau nước mắt, một bộ dáng đáng thương, thần thái này rõ ràng là bộ dạng của một tiểu nha đầu chưa lớn.
Ánh mắt Lý Diệu Quỳnh lạnh lùng, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cũng coi như thức thời, không có ý định nhân cơ hội này bám lên người Tứ gia. Nên biết Bùi Hành là một nam nhân tuấn mỹ oai hùng, không có tức phụ nha hoàn nào không thích.
Nguyệt Thược thấy Lý Diệu Quỳnh không hề bị lay động, vừa quỳ vừa lê đến bên người Lý Diệu Quỳnh, ôm chân nàng ta khóc lớn: “Nô tì đi theo người lớn lên, cho tới bây giờ cũng không dám chống lại mệnh lệnh của người…”