Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 20 : Chân tướng
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Trong Thu Minh Cư.
Từ lúc mang bệnh, rồi khỏi bệnh Lý Diệu Quỳnh đã suy nghĩ rất nhiều. Hai mươi mốt năm sống trên đời cộng lại cũng không suy nghĩ nhiều như mấy ngày nay, nhưng là trọng sự liên quan đến tiền đồ vận mệnh, giống như trống chiều chuông sớm gõ tỉnh nàng.
Nàng nghĩ đến tình nghĩa hai mươi năm biểu huynh muội với Bùi Hành, bốn năm tình cảm phu thê, bỗng nhiên quay đầu lại, không ngờ chẳng còn bao, mà nàng như trước hồ đồ lờ mờ hồn nhiên không biết.
Nàng vẫn cảm thấy bản thân gả cho Bùi Hành là có chút hơi thấp gả, nhưng là nàng thực không hề nghĩ đến sẽ thấp đến loại trình độ đó, nàng không cách nào tiếp nhận được. Nàng là tôn thất nữ Lý gia, nếu như Bùi Hành thật sự là đứa trẻ bị vứt bỏ được ôm đến, làm sao có thể xứng đôi nàng.
Nghĩ tới bốn năm phu thê, nàng bỗng dưngsinhra một loại cảm giác chán ghét.
Nói không chừng Bùi Hành xuất thân từ tầng dưới chót, còn không bằng so với đầy tớ trong nhà nàng, thế nhưng có thể đụng chạm đến thân thể của nàng. Mỗi lần nghĩ đến, nàng trong lòng rét lạnh, hận không thể tắm rửa vô số lần để rửa trôi đi cảm giác dơ bẩn này.
Nàng nhất định muốn biết chân tướng rõ ràng việc này, nếu không làm rõ việc này, nàng hàng đêm không được an bình, căn bản ngay cả nghĩ tới Bùi Hành một chút cũng cảm thấy chán ghét, không nói đến đi ngoại thư phòng tìm hắn như trước, thỉnh hắn trở về nội viện qua đêm.
Lý Diệu Quỳnh nhìn gương đồng yên lặng nghĩ, hỏi một tiếng, "Ngày hôm qua đã đưa tin chophu nhân chưa?" Nàng hỏi chính là mẹ nàng Lý đại phu nhân Đào thị.
Thải Bạch đang tìm hoa cài đầu trong hộp trang sức, quay đầu lại cười nói: "Đưa, phu nhân nói sớm tinh mơ sẽ chờ ngài ở miếu, ngài từ từ đến, không cần gấp."
Lý Diệu Quỳnh đêm qua không thấy Vương mụ mụ, hỏi hai người, "Gần đây Vương mụ mụ tại sao cũng không ở trong phòng, đi đâu vậy?"
Thải Bạch ngừng động tác tìm đồ trang sức đeo tay, Hương Liên ngừng sơ tóc cho Lý Diệu Quỳnh, hai người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, đều cúi đầu không dám đáp.
Lý Diệu Quỳnh nhíu mày, "Làm sao, các ngươi nguyên một đám còn liên thủ lừa gạt ta?"
Hương Liên sụp mi thuận mắt ở bên bôi dầu lên tóc, Thải Bạch dè dặt nói: "Vương mụ mụ bà...Bà ấy mấy ngày gần đây có chút bận rộn."
Lý Diệu Quỳnh cười lạnh, "Bận cái gì, bận mà ngay cả chủ tử cũng quên?"
Lý Diệu Quỳnh lúc này đã không trách bà ta, nói: "Tiên cô ngươi sớm một chút đề điểm ta là vì tốt cho ta, bí mật gì có thể vĩnh viễn bảo trụ, lúc trước bà tử đỡ đẻ cho cô cô, đại phu bắt mạch, người giật dây nha nhân tìm nam anh, còn có người hầu hạ bên cạnh, chỉ cần một người nói lộ ra miệng, đều là di thiên đại họa. Càng sớm biết càng tốt."
Đào thị gật đầu, "Đúng vậy, nếu đã biết rõ, chúng ta mau thương lượng với cô cô ngươi, hỏi một chút bà ấy xử lý những người biết sự tình như thế nào, quyết không thể để cho người Bùi gia trước khi ở riêng biết được chuyện này." Bà ta một chút cũng không biết được nữ nhi của mình bị những đàn từ, bài hát ảnh hưởng tới, đầy trong lòng chỉ nghĩ là làm sao bảo trụ điều bí mật này.
Lý Diệu Quỳnh lắc đầu, giữ chặt tay Đào thị nói: "Nương, nếu như Bùi Hành là dã chủng không biết rõ ở đâu ra, ta không muốn cùng hắn sống qua ngày."
Đào thị quá sợ hãi, trách cứ nàng, "Nói bậy bạ gì đó, ngươi không cùng hắn sống qua ngày thì với ai qua, gả cũng đã gả, đừng quản hắn lai lịch ra sao, chúng ta chỉ cần nghĩ hắn chính là thân tử của cô cô ngươi, tìm cách đem việc này lấp liếm qua, về sau khuyên cô cô ngươi mau chóng ở riêng với đại phòng, cho ngươi và Hành ca phân ra."
Mã Tiên Cô đột nhiên chen miệng vào, nói: "Lý phu nhân nghĩ là tốt, nhưng ấn theo địa giới lệ luật của chúng ta, dù là ở riêng, sau này chuyện bị phát hiện, quan phủ cũng sẽ chuyển đem gia tài Tứ gia phán trả lại cho nam nhân khác của Bùi gia."
Lời này khiến cho Đào thị ngốc trụ, mất đi chủ ý, xem xem nữ nhi sắc mặt tái nhợt, xem một chút Mã Tiên Cô thần sắc trấn định lộ ra đồng tình, "Này... Vậy làm sao xử lý, nhất định không thể để người phát hiện..."
Mã Tiên Cô lắc đầu thở dài, nói: "Tục ngữ nói, ninh trạch một tòa miếu không hủy một vụ hôn, nhưng lần này ta phải nói, tứ nãi nãi không bằng tìm cơ hội, đem sai đặt trên người Bùi Tứ gia, để Bùi gia bồi thượng một khoản, thoát thân về nhà không phải là tốt hơn sao?"
Này kỳ thật chính là cân nhắc lặng lẽ sâu trong đáy lòng Lý Diệu Quỳnh, chỉ là mỗi lần nhớ tới đều sợ hãi chột dạ, hiện thời được Mã Tiên Cô nói ra, nàng cảm giác được trên người nhẹ nhàng.
Bản hát từ Phùng Thu nương có xinh đẹp bằng nàng sao? Nàng ấy có thể tái giá tìm được như ý lang quân, nàng Lý thị tôn nữ xinh đẹp hơn bao nhiêu, xuất thân cao quý hơn bao nhiêu, chẳng lẽ không bằng so với Phùng Thu nương?
Đào thị lại không cách nào tiếp nhận, liên tục khoát tay, "Hoang đường hoang đường, đang tốt lành, làm sao có thể cùng cách."
Mã Tiên Cô cười, "Bằng dung mạo và gia thế tứ nãi nãi, cùng cách còn sợ gả không được chỗ tốt hơn? Chỉ sợ ngày sau thời cơ xoay chuyển, tứ nãi nãi còn phải đại tạ ơn ta đây." Suy nghĩ một chút, rồi hướng Lý Diệu Quỳnh thấp giọng nói: "Kỳ thật ta lúc phê mệnh cho tứ nãi nãi, tính ra được số mệnh tứ nãi nãi nên có hai con trai một con gái, nhưng tứ nãi nãi và Tứ gia nhiều năm không có tin tức, ta xem chừng, không phải là thân thể tứ nãi nãi ngươi có trướng ngại, sợ là người không đúng."
Lời này cơ hồ nói đúng tim đen của Lý Diệu Quỳnh, nàng cười lạnh oán giận nói: "Ta bình thường đều nói Tứ gia kiểm tra một phen, hắn lúc nào cũng không chịu, còn nói bản thân long tinh hổ mãnh, ban đêm..." Nói xong ý thức được mẫu thân mình cũng nghe, lập tức sắc mặt đỏ bừng, không dám nói nữa.
Đào thị gấp rút uống trà, làm bộ như không nghe thấy chuyện khuê phòng của nữ nhi. Mã Tiên Cô nghe thở dài nói: "Ngươi đây không biết rõ, dù là nhất đẳng nam nhân, nhìn hùng tráng cương mãnh, cũng có chút khí lực, chỉ là bệnh kín trên người lại không muốn để người biết, nếu có vấn đề, chỉ trách nữ nhân chúng ta vô dụng."
Lý Diệu Quỳnh nói: "Những lời này nói nhiều nói vô ích, hiện thời còn cầu xin tiên cô cho ra chủ ý, giải quyết việc này."