Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 28 : Trở về
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Lâm gia cả đám gấp rút ân cần chiêu đãi Minh Kỳ.
Liễu thị gọi Tiếu tỷ: "Mau lấy trà ngon trong tủ trà ra đãi khách nhân nếm thử, điểm tâm trước đó vài ngày đưa tới cũng xếp lên mâm mang ra..."
Tiếu tỷ cực kỳ tình nguyện, lúc dâng trà cười thẹn thùng ôn nhu, "... Mời uống trà."
Minh Kỳ không ngừng hô "Không dám", để trà qua một bên, cười đem ý tứ đến đây nóira, "Ý tứ của gia chúng ta, Nguyệt Thược cô nương đến đây đã được vài ngày, cần phải trở về."
Hồng Chi nghe, không nỡ đem tay giữ chặt Nguyệt Thược.
Liễu thị trong lòng lộp bộp một cái, bà ta mới tính đem nữ nhi lưu lại, làm sao đã muốn đưa nàng đi? Con ngươi bà ta đảo một vòng, nhiệt tình mời trà, đợi Minh Kỳ uống được hai ngụm, bà ta bồi cười hỏi: "Yêu nhi nhà chúng ta còn phải hầu hạ chủ nhân sao? Ngươi xem chủ nhân muốn dùng bao lâu, đến tuổi, có phải nên để chúng ta dẫn về nhà lập gia đình hay không?"
Liễu thị nói□□ trắng ra, Nguyệt Thược nhìn Minh Kỳ một cái, Minh Kỳ cũng nhìn nàng một cái, Minh Kỳ bất giác lúng túng, Nguyệt Thược cũng cảm thấy mặt đỏ.
Minh Kỳ trong lòng nghĩ, Nguyệt Thược cô nương là người của Tứ gia, nhưng cha mẹ trong nhà nhìn như hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng còn muốn để Nguyệt Thược cô nương về nhà lập gia đình, Tứ gia sao có thể đáp ứng. Cũng may hắn lúc ấy giữ mồm, không nói cho Nguyệt Thược cô nương và cha mẹ nàng chuyện thân khế, nếu không hôm nay hắn không mang người về làm sao báo cáo kết quả cho Tứ gia.
Có điều Liễu thị là mẹ của Nguyệt Thược cô nương, nói chuyện phải uyển chuyển một chút, không thể đắc tội.
Minh Kỳ tươi cười, ôn hòa lại tự nhiên, nói: "Ý tứ Liễu thẩm tử ta hiểu, việc này phải xem ý tứ của Tứ gia, ta chỉ là một hạ nhân thật không biết. Có điều Nguyệt Thược cô nương là nha đầu mà gia chúng ta hài lòng nhất, là mang bên cạnh một khắc không rời bỏ." Hắn thoáng ám chỉ, nếu Nguyệt Thược cô nương cũng không nói rõ cho người trong nhà, hắn cũng không tiện nói quá rõ.
Liễu thị hiểu như không hiểu gật đầu, tối thiểu biết rõ chuyện nữ nhi ở lại phỏng đoán không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như thế, bà ta lại quan tâm đến một chuyện khác, nịnh nọt hướng Minh Kỳ cười, hỏi: "Yêu nhi chúng ta ở bên cạnh chủ tử, được bao nhiêu tiền tiêu hàng tháng?"
Liễu thị sớm thăm dò qua Nguyệt Thược về vấn đề này, chỉ là Nguyệt Thược trong lòng không vui vì bà tính toán nhỏ nhặt, cố ý ấp úng, hoặc là nói sang chuyện khác, không chịu nói rõ ràng cho bà ta biết có bao nhiêu tiền tiêu hàng tháng.
Không nghĩ tới bà ta lại hỏi Minh Kỳ, thật là mất mặt... Nguyệt Thược mặt càng đỏ hơn.
Minh Kỳ liếc Nguyệt Thược một cái, điềm nhiên như không đáp: "Ước chừng là một xâu tiền thôi."
Hắn cúi đầu xem thân thể mềm mại trong lòng, ít nhất hắn không có hoàn toàn nhìn nhầm, yêu thích được một người không có cô phụ hắn.
Nhìn Nguyệt Thược, băng hàn ban đầu trong mắt Bùi Hành hóa nhu tình, một cái tay vỗ nhè nhẹ lưng Nguyệt Thược, ngược lại an ủi nàng, "Cô nương ngốc, ta không sao, khóc thành như vậy, may mà không có ngoại nhân trông thấy, nếu không cho là ta bắt nạt ngươi... Chỉ là ủy khuất ngươi, đi theo ta sẽ khổ."
Nguyệt Thược đầu lắc lợi hại hơn.
Cùng với hắn sống ngày kham khổ thì tính cái gì, trong lòng nàng cảm thấy ngọt, nàng chỉ sợ hắn thuở nhỏ ăn sung mặc sướng lớn lên, ở chỗ này sẽ bị ủy khuất. Mà hết thảy này là nàng mang đến. Nếu không hắn lúc này vẫn còn ở Bùi gia, sẽ được Bùi hầu ở kinh sư đường xa đến nhìn trúng cho làm con thừa tự, cả đời không chịu một chút đau khổ nào.
...
Ngày ba đến ngày mùng tám tháng mười là những ngày an ổn, không có Bùi gia, không có Lâm gia, chỉ có hai người, giống như ở tại Hàn Tùng Hiên trước kia.
Nguyệt Thược đã bắt đầu quen cuộc sống ở khu nhà nhỏ này, Minh Kỳ tốn hai trăm đồng tiền gọi một bà lão mỗi ngày tới cửa làm tạp vụ, ví dụ như mua thức ăn quét dọn các loại.
Chỗ này tuy nhỏ, nhưng ba người ở vẫn rộng rãi. Đương nhiên, đủ loại gia cụ, vật trang trí, đồ dùng, cái ăn không lớn bằng lúc trước, vì thế, Nguyệt Thược phát huy tài nấu nướng của mình, đem món ăn vô cùng đơn giản làm thành mỹ vị ngon miệng, đạt được tán dương của Bùi Hành.
Yên tĩnh u mật ngày như nước, ngày nháy mắt trôi qua.
Buổi sáng ngày mùng chín hôm đó, Bùi Hành và Nguyệt Thược mới vừa dùng qua chút cháo, cửa chính đã bị người dùng lực đập "Rầm rầm rầm".
Ngoài cửa lớn, Lý Diệu Quỳnh mang theo Vương mụ mụ và nha hoàn đã tới cửa.
* Nhất minh lưỡng ám: một sáng hai tối, chỉ ngôi nhà xây theo lối kiến trúc một phòng có thể đón ánh mặt trời, hai phòng còn lại thì không.
* Nhũ yến đầu hoài: én non về tổ